Hôm là thứ bảy, tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua khe rèm cửa, chiếu phòng, rọi lên tấm chăn mềm mại.
Thang Ninh co trong chiếc chăn ấm áp, hàng mi dài phủ bóng nhẹ má.
Cô hiếm khi ngủ say và sâu như , hôm nay 10 giờ mà vẫn dấu hiệu tỉnh giấc.
Cố Ngộ thì thức dậy từ sớm, nhưng dám xuống giường cử động, sợ Thang Ninh giật .
Trong phòng tỏa mùi hương hoa nhẹ nhàng, là nước hoa Thang Ninh mua, hòa quyện với mùi hương tươi mát cô.
Bầu khí yên tĩnh phá vỡ bởi một tiếng báo tin nhắn, Thang Ninh trở , vùi mặt gối.
Chiếc chăn quá thoải mái và ấm áp khiến cô rời .
Cho đến khi bụng phát tiếng kêu khẽ, Thang Ninh mới miễn cưỡng từ từ mở mắt và vươn vai.
Cô nửa dậy, dụi mắt, phát tiếng như mèo con.
Cố Ngộ thấy đáng yêu, cô : "Em yêu, dậy thôi."
Đầu Thang Ninh vẫn tựa gối, nhắm mắt : "Đợi thêm chút nữa ."
Cố Ngộ lấy quần áo Thang Ninh thường mặc, chuẩn giúp cô mặc .
Động tác của chậm rãi và nhẹ nhàng, sợ cô khó chịu.
Cố Ngộ đỡ Thang Ninh dậy, bắt đầu cởi cúc áo ngủ của cô, cởi đến cúc thứ ba thì dừng , với cô: "Em tự đồ nhé, bữa sáng đây."
Thang Ninh xong quần áo rửa mặt đơn giản.
Bữa sáng hàng ngày của hai đều khá đơn giản, Thang Ninh thích sữa chua với yến mạch, Cố Ngộ thì bánh mì với phô mai, mỗi thêm một ly sữa hoặc nước cam.
Vì hôm nay dậy muộn, Cố Ngộ sợ cô no nên chiên thêm hai quả trứng.
Mỗi thứ bảy theo yêu cầu của Cố Lê và Tống Mạn Tư, Cố Ngộ và Thang Ninh đều về nhà ăn cơm.
Tống Mạn Tư lo bình thường hai bận rộn công việc thời gian ăn uống tử tế, nên mỗi thứ bảy đều chuẩn món ăn phong phú như đón Tết .
Còn chuẩn thêm phần để hai mang về, như bữa ăn ngày hôm của họ cũng giải quyết.
Thang Ninh mong đợi thứ bảy hàng tuần, mặc dù một cách nghiêm túc là đến nhà ba chồng, ít nhiều sẽ chút gò bó, nhưng Tống Mạn Tư và Cố Lê quá nhiệt tình và xem cô là ngoài, nên dần dần Thang Ninh cũng cảm thấy giống như về nhà đẻ .
Hôm nay Thang Ninh mặc một chiếc váy liền đơn giản trang nhã, quá trang trọng cũng quá tùy tiện, mỗi tuần Thang Ninh đều mang theo một ít hoa quả và đồ ngọt, nào Cố Lê cũng nhiệt tình đón tiếp, tiện tay nhận lấy đồ ngọt cô mang đến kéo cô phòng khách ăn luôn.
Mỗi Thang Ninh bếp giúp đỡ, đều Cố Ngộ giành mất việc.
Anh với Thang Ninh: "Em cứ nghỉ ngơi với Cố Lê , phụ ."
Bình thường ở nhà, hầu như Cố Ngộ cũng cho Thang Ninh bếp, đây là quy định của .
Tất nhiên Thang Ninh cũng dám bếp giúp đỡ ở nhà , nếu mắng chắc chắn sẽ là Cố Ngộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-252.html.]
Cố Ngộ bếp bắt đầu rửa rau phụ Tống Mạn Tư.
Tâm trạng Tống Mạn Tư trông vẻ : "Con cưới vợ thật , con ở một , mấy tháng mới gặp con một , giờ tuần nào cũng gặp một , hơn nữa bây giờ Thang Ninh về nhà, cuối tuần Cố Lê cũng ngoài với bạn bè nữa, cả nhà sum họp nhiều hơn ."
Cố Ngộ sự yêu mến dành cho Thang Ninh và sự hài lòng với cuộc sống hiện tại trong lời của Tống Mạn Tư.
"Con thấy nếu cứ thế , sẽ coi Thang Ninh như con gái ruột, coi con như con rể mất..."
" là coi con bé như con gái ruột ." Tống Mạn Tư thúc nhẹ khuỷu tay Cố Ngộ, nhỏ: "À , kế hoạch sinh con ?"
Cố Ngộ cố tình hắng giọng: "Mẹ, mới cưới mà."
"Ôi, con hiểu , sinh con thừa lúc còn trẻ chất lượng mới cao, với ba con lúc 22 tuổi sinh con , con xem, bây giờ con trai thông minh! Giờ con 29 tuổi gần 30 , để lâu nữa sợ chất lượng đứa trẻ sinh cao."
"Mẹ cũng sinh Cố Lê ngay lúc đó đấy thôi, ý là chất lượng của Cố Lê cao ?" Cố Ngộ đùa.
"Láu cá!" Tống Mạn Tư đánh một cái: "Mẹ quan tâm , sớm bế cháu trai cháu gái, con cố gắng lên, con bảo Ninh Ninh đừng lo, sẽ giúp các con trông trẻ, các con chỉ cần lo chơi thôi."
Cố Ngộ gãi gãi mũi, ậm ừ cho qua chuyện.
Lúc ăn cơm, Tống Mạn Tư, Cố Ngộ và Cố Lê lượt gắp thức ăn cho Thang Ninh, cô cảm thấy bát của lúc nào cũng đầy ắp bao giờ ăn hết.
Vì để khí thoải mái hơn, Tống Mạn Tư trêu Cố Lê: "Hôm qua con về mấy giờ, định đợi con, đó đợi đến tận 12 giờ mệt quá nên ngủ luôn."
"Con với là hôm qua con đến nhà hai và Thang Ninh xem phim mà." Vì thực sự chơi bời, nên khi cô còn nghiêm chỉnh: "Về muộn thật, hơn 1 giờ mới về đến nhà.”
"Muộn ?" Cố Ngộ kìm buột miệng.
Hôm qua rời khỏi nhà Cố Ngộ mới hơn 11 giờ, về nhà kiểu gì cũng chỉ mất nửa tiếng là đủ.
Tống Mạn Tư ngạc nhiên: "Không con đưa Lê Lê về hả?"
Lúc Thang Ninh phản ứng nhanh, trực tiếp giải vây: " , hôm qua đưa Lê Lê về hơn 2 giờ, lúc đó con ngủ ."
May mà qua ải , nhưng đó Cố Lê luôn cúi đầu dám Cố Ngộ dù chỉ nửa mắt.
Lúc ăn xong định về, Cố Ngộ mượn cớ phòng cô lấy đồ, thực là để tra hỏi: "Sao hôm qua em về nhà muộn ? Đi đấy?!"
Cố Lê phản khách vi chủ: "Chẳng tại ! Nửa đêm lo cho em! Bảo em tìm Trần Thạc!"
"Sao ? Cậu thể bán em ?"
"Cũng hẳn, nhưng 12 giờ đêm đến nhà bạn trai, chắc chắn quấn quýt một chút chứ..."
"Đồ con gái hư !" Cố Ngộ động tác định đánh cô : "Đừng là em... Với ..." mới một tiếng, thể lực Trần Thạc trông cũng tệ như .
"Này, , bọn em trong sạch! Nhiều nhất là ôm một lúc thôi." Cố Lê chọc tay : "Không như các chị kết hôn, đời sống về đêm phong phú."
"Biết bọn phong phú mà hôm qua còn đến quấy rầy..." Cố Ngộ cảm thấy chủ đề , vội chuyển hướng: "Trước khi cưới em … Nhất định bảo vệ hiểu ?"
"Đương nhiên em , yên tâm, em tinh lắm."