ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-01-15 04:23:01
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Ngộ thấy giờ như đang chuyện với một đứa trẻ 4-5 tuổi : "Hình như tao mày gọi mày là bé cưng? Vậy tao cũng gọi mày là bé cưng nhé?"

"Bé cưng?"

Cố Ngộ gọi nó, nhưng đối phương rõ ràng phản ứng gì.

"Sao ? Tao gọi ngọt ngào giống mày ?"

Cố Ngộ hắng giọng, cố tình giọng the thé: "Bé... Cưng?"

Chú chó liếc bằng ánh mắt trắng dã, đầu sang chỗ khác.

Cố Ngộ nghẹn một chút, định từ bỏ giao tiếp với nó.

Cố Ngộ nhốt nó trong phòng tắm, mà cho nó tự do.

Trừ tầng hai, nó thể chạy tự do ở tầng trệt trong nhà.

Có điều chú chó thật sự ngoan, gây rắc rối gì cho Cố Ngộ, tự vệ sinh, đến giờ thì ăn uống, cần lo lắng gì cả.

khi Cố Ngộ việc ở phòng khách, nó sẽ chạy đến và cuộn tròn bên chân để sưởi ấm.

Mặc dù trong nhà sưởi sàn, nhưng vẻ như chú chó thiếu cảm giác an .

Sau vài ngày quen thuộc, chỉ cần Cố Ngộ ở tầng , nó sẽ tìm cách để đến bên cạnh và dính chặt lấy .

Thực đây Cố Ngộ luôn ghét việc nuôi mèo nuôi chó, lẽ liên quan đến một trải nghiệm của , thích cảm giác phụ thuộc, cần đến, quan tâm.

Anh cảm thấy đó là một gánh nặng, trở thành một sự tồn tại quan trọng trong cuộc đời của khác.

Dù chỉ là một con mèo, một con chó.

giờ mới chợt nhận , hóa cảm giác là hai chiều.

Khi nó cần chăm sóc, bạn cũng đồng thời nó chữa lành.

Cố Ngộ thấy nó tội nghiệp, bèn bế nó lên, đặt lên đùi , nhẹ nhàng xoa xoa cổ nó.

Chú chó tỏ thoải mái.

Cố Ngộ nghĩ nuôi một con ch.ó như thế , dường như áp lực lớn đến cũng chỗ để giải tỏa.

Anh cảm thấy chó thông minh, lẽ thỉnh thoảng Thang Ninh khiến nó cảm thấy cần đến.

nó thường ở bên cạnh Thang Ninh, dần dần nó hình thành thói quen .

Mặc dù mới ở cùng vài ngày, nhưng Cố Ngộ cảm thấy và chú chó thực sự nảy sinh một chút tình cảm nho nhỏ.

Thứ sáu Thang Ninh từ Nam Thành trở về, xuống máy bay nhắn tin cho Cố Lê đến đón chó về.

Cố Lê trả lời rằng chó gửi ở nhà trai cô .

Thang Ninh ngớ , bảo mấy ngày nay Cố Lê gửi ảnh chó, chỉ mỗi ngày đều ăn ngon ngủ ngon, vệ sinh cũng vấn đề.

Thái độ qua loa.

Thì là vì cô chăm sóc nó.

Thang Ninh nghĩ việc cấp bách bây giờ là đưa chó về nhà , thể phiền khác quá.

Cô nhắn tin hỏi Cố Ngộ ở nhà .

Cố Ngộ vẫn đang ở công ty, nhưng bây giờ thể về ngay, sẽ nhanh hơn Thang Ninh chạy từ sân bay đến.

Anh bảo Thang Ninh cứ đến thẳng nhà .

Thang Ninh hai chuyến tàu điện ngầm đến nhà Cố Ngộ, định bảo đưa chó xuống là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-61.html.]

đối phương bảo cô lên.

Thang Ninh tay xách vali, vai đeo ba lô, tay trái còn cầm cả túi đựng laptop.

Cảm giác chẳng khác gì nông dân nhập cư thành phố.

Lúc nếu còn ôm thêm một con chó, chắc chắn sẽ mệt đứt .

Cô cũng nghĩ nhiều, trực tiếp lên lầu.

Vừa nhà Cố Ngộ, chú chó lập tức sủa điên cuồng chạy .

Nó nhảy thẳng lòng Thang Ninh, vẫy đuôi lia lịa.

Thang Ninh đặt vali và túi laptop sang một bên, lập tức ôm chặt lấy chú chó.

Thật là một cuộc đoàn tụ nồng nhiệt, Cố Ngộ bên cạnh suýt rơi nước mắt.

Thang Ninh âu yếm với chú chó một lúc mới nhận sự hiện diện của Cố Ngộ, tay vẫn ôm chú chó cúi : "Xin nhé, mấy ngày nay phiền , của Cố Lê.”

Cố Ngộ tựa tay khung cửa, Thang Ninh : " thấy cách em gọi khá thận trọng."

"Dạ?" Thang Ninh hiểu.

"Khi liên quan đến công việc, em gọi là tổng giám đốc Cố, khi liên quan đến công việc, gọi của Cố Lê." Cố Ngộ từ tốn nhếch mép .

"Vậy... Ý là, gọi như phù hợp ạ?" Thang Ninh hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời của , mù mờ.

Thế là, cô gái sợ đến mức dùng cả kính ngữ.

càng như , Cố Ngộ càng nảy sinh ý định trêu chọc.

"Không , chỉ tò mò..." Cố Ngộ kéo dài giọng, tiếng khàn truyền từ cao xuống: "Khi nào em mới thể gọi tên ?"

"Cái ... Dù cũng là bậc trưởng bối của em, phù hợp, cũng lịch sự." Thang Ninh cúi đầu, sợ hãi lùi nửa bước nhỏ.

Cố Ngộ lười biếng : "Vậy vì lịch sự, em nghĩ nên gọi em thế nào mới phù hợp?"

Thang Ninh suy nghĩ một lúc, vẻ như Cố Ngộ bao giờ gọi tên cô.

Phần lớn thời gian, chỉ mắt cô.

gọi tên cô, cô vẫn đang chuyện với .

"Em cùng lứa với Cố Lê, cứ gọi tên em là ." Giọng Thang Ninh vẻ chậm chạp.

"Được..." Cố Ngộ điều chỉnh giọng , trở nên dịu dàng và ấm áp: "Thang Ninh."

Giọng Cố Ngộ coi là dễ , là loại âm sắc trong trẻo nhưng mang ấm.

Bình thường chuyện cảm thấy gì, nhưng khi gọi tên , thực sự cảm nhận một luồng điện khiến hổ.

Cô khẽ "Ừm" một tiếng gần như thể thấy.

Cố Ngộ nghĩ nếu cứ tiếp tục thế , lẽ cô sẽ thiếu oxy ngay tại chỗ mất.

chuyển sang một chủ đề nhẹ nhàng hơn: "À , chó của em tên ?"

"Thực vẫn đặt tên..." Thang Ninh : "Bình thường chỉ gọi nó là bé cưng thôi."

"Sao đặt một cái tên?"

"Không tên nào phù hợp." Thang Ninh chú chó trong lòng : "Cũng từng đặt tên cho thú cưng, nên em đặt cho phù hợp."

"Thường sẽ đặt tên dựa thức ăn nó thích, mùi hương nó, đặc điểm gì đó, hoặc là tính cách của nó." Cố Ngộ kiên nhẫn hướng dẫn.

"Mùi hương..." Thang Ninh cúi đầu ghé sát ngửi, cảm thấy một mùi thơm dễ chịu, lẽ là mới tắm hôm qua, cô chợt nghĩ điều gì đó, ngẩng đầu Cố Ngộ : "Trên mùi bạc hà, là gọi nó là Bạc Hà nhỉ."

Cố Ngộ sững hai giây, khóe miệng giật giật, bất đắc dĩ Thang Ninh : "Cái đó hình như... Là tên WeChat của .”

Loading...