ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-01-15 04:23:51
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc , im lặng còn hơn cả lời .

Bầu khí ngượng ngùng vẻ quen thuộc.

"Đùa em thôi." Cố Ngộ lên tiếng , tới xoa đầu chú chó: "Gọi là Bạc Hà cũng đấy."

Mấy ngày nay chú chó cũng quen với Cố Ngộ, liền l.i.ế.m tay như thể đồng ý.

"Vậy..." Thang Ninh ngượng ngùng cúi đầu khẽ gọi chú chó: "Bạc Hà?"

"Gâu!" Chú chó vẫy đuôi sủa một tiếng, vẻ vui.

Thực Thang Ninh khá thích cái tên .

khi sang Cố Ngộ, cô thấy vẻ mặt lắm.

Thang Ninh thề với trời, cô ý chỉ trích gì .

Cố Ngộ xách vali và túi laptop của Thang Ninh lên, tiện tay đóng cửa : "Đi, đưa em về nhà."

Thang Ninh theo Cố Ngộ lên xe.

Ban đầu cô định nhốt Bạc Hà lồng, nhưng Cố Ngộ với cô: "Ôm nó , để trong lồng cũng thoải mái."

Trước đây Bạc Hà từng say xe và nôn xe, khiến Thang Ninh lo lắng: " Bạc Hà say xe, em sợ nó nôn xe ."

Cố Ngộ để bụng: "Rửa xe tốn bao nhiêu , để nó thoải mái mới quan trọng."

Câu của Cố Ngộ đột nhiên khiến Thang Ninh cảm thấy ấm áp.

Thang Ninh ôm Bạc Hà ở ghế phụ, so với xe, Bạc Hà trông vẻ khỏe khoắn hơn nhiều.

Cố Ngộ vẫn giữ thói quen thích trò chuyện với Thang Ninh xe: "Em thích chó ?"

"Vâng." Thang Ninh gật đầu: "Vì em ở đây một , đôi khi cũng sợ cô đơn buồn chán, nên nuôi một con ch.ó để bạn."

"Cũng , mấy ngày nay giúp em chăm sóc con ch.ó , thấy nhà cửa ấm áp hơn nhiều, nghĩ hôm nay về nhà Bạc Hà bên cạnh chắc cũng sẽ thấy cô đơn lắm."

"Sống một thì nuôi chó , cảm giác an ." Thang Ninh vuốt ve đầu Bạc Hà.

"Trước đây thích mèo chó gì cả, luôn cảm thấy trách nhiệm quá lớn, chắc thể chăm sóc chúng tận tâm ."

"Khi cơ hội nuôi thú cưng của riêng , tự nhiên sẽ cách chăm sóc thôi." Trên gương mặt Thang Ninh một vẻ bình thản và thanh tao.

Cố Ngộ cong mắt : "Vậy so với mèo, em thích chó hơn ?"

" , lẽ em thích cảm giác cần đến." Thang Ninh ôm chặt Bạc Hà : "Người thường chó con lừa , nhưng chó con chẳng bao giờ lừa dối, chúng chỉ yêu thương một cách nồng nhiệt và chân thành."

Cố Ngộ cảm thấy con Thang Ninh luôn khiến cảm nhận một nguồn năng lượng tích cực qua từng lời và hành động.

trong sự mạnh mẽ đó, dường như cũng ẩn chứa một sự tan vỡ mơ hồ.

Khiến càng thêm xót xa.

Bạc Hà ngoan ngoãn suốt đường , lẽ vì hưởng gió, nó cũng còn tỏ khó chịu khi xe như nữa.

Ban đầu Cố Ngộ định đưa Thang Ninh lên tận nhà, nhưng khi thấy cô thể xách cái vali nặng hơn chục kg bằng một tay, liền cảm nhận mong từ chối sự giúp đỡ mãnh liệt của cô.

Cuối cùng đành rút tay .

Sau khi tạm biệt Thang Ninh, trở xe, vẫn trong xe định đợi đèn nhà cô sáng lên mới .

Nào ngờ đợi mấy phút liền vẫn thấy đèn sáng.

Tuy chắc chắn nhà cô cụ thể là phòng nào, nhưng theo kinh nghiệm đây, khi cô lên lầu lâu, đèn của cùng một phòng sẽ sáng lên.

Hôm nay thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-62.html.]

Cố Ngộ nghĩ lẽ vì hôm nay cô nhiều hành lý, nên mất thêm chút thời gian, định đợi thêm một lúc nữa.

Gần mười phút trôi qua đèn vẫn sáng, đột nhiên cảm thấy bất an.

Lúc , Thang Ninh về đến nhà, phát hiện nhà cúp điện.

Cô gọi điện cho chủ nhà, chủ nhà bảo sẽ cử đến kiểm tra, nhưng giờ muộn, chắc chắn là liên lạc với ai.

Có vẻ như chủ nhà cũng bỏ mặc quan tâm.

Tuy điện cũng đến nỗi sống , nhưng báo cáo thẩm định của chuyến công tác nộp trong vài ngày tới, điện thì thể .

Thang Ninh bật đèn flash điện thoại để chiếu sáng.

Trước tiên là sắp xếp vali các thứ cho gọn gàng.

Mở túi laptop thì thấy chỉ còn 20% pin, ngay cả điện thoại cũng còn đến một nửa pin.

Điều khiến cô cảm thấy cực kỳ thiếu an .

Trong nhà tối đen, ngay cả Bạc Hà cũng phát tiếng kêu bất an.

Cô mang theo laptop và sạc điện thoại, đang định bụng sẽ đến công ty tăng ca thì điện thoại bỗng rung lên.

Là cuộc gọi thoại từ Cố Ngộ.

Phản ứng đầu tiên của Thang Ninh là rơi đồ xe , cô máy: "Alô?"

"Về đến nhà ?" Cố Ngộ chằm chằm căn phòng vẫn tối om đó.

"Em về ạ."

"Ồ." Cố Ngộ dừng một chút hỏi tiếp: "Bật đèn ?"

Thang Ninh giật , vô thức cửa sổ: "Anh ?"

Trong cuộc đối thoại của hai đều những ý nghĩa ẩn giấu.

Thang Ninh đến bên cửa sổ xuống, vặn chạm mắt với Cố Ngộ đang ngẩng đầu lên trong xe, cô thành thật khai báo: "Không nhà em cúp điện .”

"Có cần lên kiểm tra giúp ?"

"Vậy... Phiền ."

Sau khi cúp điện thoại, Cố Ngộ chạy ba bước thành một lên cầu thang đến tầng năm.

Có lẽ nhờ tập thể dục đều đặn nên hề thở gấp.

Anh dựa vị trí địa lý để xác định nhà của Thang Ninh, đến cửa gõ vài cái.

Ngay lập tức thấy tiếng sủa của Bạc Hà.

Thang Ninh mở cửa, vì quá tối nên hai hầu như thấy .

"Em cũng tại đột nhiên mất điện, phiền ." Thang Ninh bật đèn flash điện thoại, chỉ vị trí hộp điện trong nhà: "Em kiểm tra sơ qua, vẻ vấn đề gì."

Cố Ngộ lên ghế nghiên cứu kỹ một lúc, thử bật tắt vài công tắc nhưng đều phản ứng.

"Có lẽ là do đường dây cháy hoặc là vấn đề từ phía công ty điện lực, chúng thể tự giải quyết , đợi nhân viên chuyên nghiệp đến xử lý." Cố Ngộ phân tích.

"Vâng, chủ nhà vài ngày nữa sẽ tìm đến sửa."

Cố Ngộ phủi bụi tay, : "Vậy mấy ngày em định ?"

"Em đang định đến công ty tăng ca."

Trong bóng tối, Thang Ninh nhận biểu cảm nhíu mày của Cố Ngộ. Anh suy nghĩ vài giây : "Hay mấy ngày em ở nhà ."

"Hả?" Phản ứng đầu tiên của Thang Ninh là ở cùng một mái nhà với Cố Ngộ, cô lập tức lắc đầu lùi : "Không cần , cần ."

"Không , sẽ đến ở nhà ba vài ngày, nhà mất điện bất tiện." Cố Ngộ đoán cô sẽ đồng ý nên trực tiếp tung quân bài chủ lực: "Em thể chịu nhưng Bạc Hà thì ."

Loading...