Mỗi Thang Ninh hẹn ăn với Cố Lê, cô đều sắp xếp công việc , cố gắng đến muộn.
Hai ăn xong thì gọi hai chai bia.
Ăn đồ ăn vặt kèm bia trở thành thông lệ của hai cuối tháng mỗi tháng.
Áp lực cuộc sống lớn như , nếu dùng rượu để giải tỏa một chút thì sẽ trầm cảm mất.
Vào ngày cuối cùng của mỗi tháng, Thang Ninh sẽ đổ hết tất cả cảm xúc tiêu cực như rác rưởi ngoài nhờ cảm giác ngà ngà say, khi giải tỏa xong, ngày hôm cô sẽ sửa soạn bản cho sạch sẽ thơm tho để đối mặt với một tháng mới toanh.
Sau khi về một chuyện liên quan đến công việc, cả hai đều uống ngà ngà say, Thang Ninh nấc cục và : "À đúng , từ thứ hai tuần tớ sẽ biệt phái đến khu bảo thuế."
"Cậu bao lâu thế?"
"Đi nửa năm, cũng chắc chắn lắm."
"Khu bảo thuế... Sao quen tai thế nhỉ?" Cố Lê suy nghĩ một lúc vỗ đùi: "Tớ nhớ , trai tớ cũng ở khu bảo thuế, chừng lúc đó các thể gặp đấy."
Ban đầu, cô sợ nhắc đến chuyện hôm qua sẽ thấy hổ, cố ý nhắc đến Cố Ngộ, ngờ loanh quanh một hồi vòng về .
Thang Ninh uống nửa chai bia và : "Dù gặp thì tớ cũng , tớ trai trông như thế nào ."
"Chính là… Người trai nhất..." Cố Lê vẫy vẫy tay, nghiêng nửa về phía , giơ ngón cái lên: "Mặc dù bình thường tớ luôn chịu thừa nhận mặt , nhưng thật, trai tớ thực sự... Thực sự... Đẹp trai nhức nách..."
"Tớ tin con mắt của ." Thang Ninh một tay chống thái dương, má ửng đỏ: "Trước đây, hồi đại học , còn thấy trưởng ban thể thao trai cơ mà."
"Thì trai thật mà!" Cố Lê phục: "Không chỗ nào chứ?! Người tám múi cơ bụng đấy nhé!"
"Tóm cũng hợp gu thẩm mỹ của tớ." Thang Ninh lắc đầu.
"Cậu yên tâm, trai tớ chắc chắn trai hơn trưởng ban thể thao đó nhiều!" Không tại , Cố Lê đột nhiên nổi tính ganh đua.
Giống như cái câu "Chỉ mới trai trai, khác là trai" .
Cô vốn tìm ảnh để chứng minh, nhưng mới đổi điện thoại nên bức ảnh nào hết, hơn nữa cô cũng nhận rằng Cố Ngộ cũng bao giờ đăng ảnh lên mạng xã hội.
Cô chứng minh, nhưng bằng chứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-7.html.]
Cảnh tượng quen...
Có vẻ chuyện tương tự hôm qua .
"Được , trai thì trai..." Thang Ninh cố tình kéo dài từng từ.
"Sao câu quen tai thế nhỉ?" Sao câu nào cũng thấy quen quen ?
Có vẻ như hôm qua Cố Ngộ cũng cùng một câu với giọng điệu y hệt.
Bây giờ cô cũng uống nhiều , nên lảo đảo, cảm thấy đầu óc chút chậm chạp. Rồi đột nhiên cô nhớ điều gì đó, thẳng Thang Ninh: " trai tớ dễ nhận , chỉ cần nhớ hai điểm thì chắc chắn sẽ nhận trong đám đông ngay."
Thang Ninh nghiêm túc lắng .
Cố Lê giơ một ngón tay: "Thứ nhất, mùa đông thích mặc áo len màu trắng, nếu thấy một trai luôn mặc áo len trắng, thì khả năng cao đó chính là ."
Nói xong, Cố Lê dừng một lúc lâu.
Điều khơi gợi sự tò mò của Thang Ninh: "Điều thứ hai thì ?"
Cố Lê giơ một ngón tay nữa: "Thứ hai, ngày mưa sẽ cầm một chiếc ô dài màu đỏ tươi, bao nhiêu năm nay tớ từng thấy đàn ông thứ hai cầm chiếc ô nổi bật như , ngày mưa cứ chạy khắp khu bảo thuế, tìm thấy chủ nhân của chiếc ô đỏ thì đó chắc chắn là .”
Thang Ninh nghiêng đầu hỏi: "Tại là chiếc ô màu đỏ?"
"Không ." Cố Lê lắc đầu: "Hình như là ai đó tặng..."
Thang Ninh gật đầu, để tâm lắm.
Hai uống nửa chừng, gần đến lúc kết thúc .
Thang Ninh cũng tỉnh rượu, nghĩ đến tối còn về tăng ca nên dậy chuẩn .
Cố Lê gọi , cô lấy điện thoại với Thang Ninh: "Để tớ gọi trai tớ đến đón chúng nhé."
"Không..."
Thang Ninh hết câu, cuộc gọi của Cố Lê kết nối.
Cô to điện thoại: "Anh, đang ở ? Đến đón em..." Nói ánh mắt lệch một ly thẳng mặt Thang Ninh bên cạnh: "Và cả vợ em nữa.”