Vì giấc mơ chẳng đáng là gì của , cô chỉ thể lựa chọn khuất phục.
may mắn là hiện tại cô vẫn điểm khác so với đây.
Ít nhất cô một thể chia sẻ.
Thực bình thường Thang Ninh cũng ít khi chia sẻ những thứ quá tiêu cực như thế với Cố Lê.
Cô sợ cảm xúc của sẽ ảnh hưởng đến Cố Lê vô tư vô lo đó.
Cô để Cố Lê chia sẻ nỗi đau của .
hôm nay, cô thực sự thể kìm nén nữa.
Cô bình tĩnh kể bộ sự việc từ đầu đến cuối một cách khách quan.
Quả nhiên đối phương lập tức nổi giận.
Cố Lê: [Bộ cô là mùa Thu Cao hả? Tớ còn tức giùm nữa !]
Cố Lê: [Từng một thì gì ghê gớm , cho tụi nó chút mặt mũi là tụi nó tưởng là ông trời gì?]
Cố Lê: [Còn sếp của nữa, phân biệt trái như , là khách hàng thì , khách hàng ghê gớm lắm , vì mấy đồng bạc đó mà phân biệt đúng sai!]
Cố Lê: [Chỗ như ở cũng ! Đi thì ! Không hết, tớ sẽ nuôi !!!]
Thực nhiều khi, khi lời động viên của bạn bè, tâm trạng của cô chữa lành một nửa .
Có lúc thực sự quan tâm đến đúng sai, đạo đức công bằng gì, chỉ cần bạn bè kiên định về phía , khiến bản còn cảm thấy cô đơn bất lực.
Nội tâm nhận sự cứu rỗi to lớn.
Dù cả thế giới chống cô, ít nhất bên cạnh cô vẫn còn Cố Lê.
Thang Ninh lập tức cảm thấy tâm trạng lên ít.
Thậm chí bây giờ cô nghĩ xin cũng chẳng gì to tát.
Thực lúc con sống cũng chỉ là để tranh một thở.
Có lẽ vài năm nhớ chuyện , sẽ thấy nó đó chỉ là việc nhỏ nhoi, nhỏ đến mức thể coi là một thất bại.
Chỉ là ở thời điểm hiện tại thể vượt qua cái ngưỡng đó mà thôi.
Thang Ninh hít sâu một , chợt cảm thấy Cố Lê mắng hộ cô tất cả những gì cô mắng.
Lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-89.html.]
Cô còn an ủi ngược Cố Lê: [Tớ , hết nỗi khổ với xong là tớ thấy thoải mái ngay, hihi.]
Cố Lê an ủi cô thêm vài câu : [Tối mai tan tớ mời ăn ngon!]
Thang Ninh: [Được!]
Cố Lê: [Cậu cứ tập trung , đừng nghĩ đến chuyện nữa! Tối mai chúng gặp tiếp!]
Thang Ninh: [Ok!]
Hôm Cố Lê đến tòa nhà công ty Thang Ninh đón cô tan .
Hôm nay Thang Ninh đến giờ , đầu tiên trong lịch sử trở thành về sớm nhất trong văn phòng.
Vừa thấy Cố Lê, Thang Ninh lập tức lao thẳng vòng tay cô như một đứa trẻ: "Vợ ơi! Tớ nhớ quá !!!"
"Tớ cũng !!" Cố Lê ôm chặt Thang Ninh.
Hai đến một tiệm mì mà họ thường đến.
Trong tiệm đông , chủ quán cũng khá quen, đồ ăn cũng sạch sẽ, hai thích đến đó.
Vừa gặp mặt, Cố Lê Thang Ninh với vẻ mặt nghiêm trọng, dường như đang quan sát vẻ mặt và tâm trạng của cô.
Thang Ninh sợ Cố Lê lo lắng, nên cố tỏ nhẹ nhàng : "Thực tớ nghĩ thông suốt , gặp hằng ngày, chỉ là xin thôi mà, tớ cũng sếp của tớ khó xử..."
Chưa kịp hết câu, Cố Lê đập bàn: "Cậu nghĩ ?!"
Thang Ninh ngơ ngác: "Hả?"
Cố Lê chống nạnh, khí thế hùng hổ : "Hôm nay tớ đến để khuyên , tớ đến là để chống lưng cho đấy!"
Thang Ninh dáng vẻ của cô chọc : "Cảm ơn nhé! Tớ xúc động lắm đó!"
"Tớ đùa với !" Cố Lê chỉ : "Cậu yên tâm, tớ, còn trai tớ, bọn tớ sẽ luôn ở bên ! À còn nữa, còn chủ cho mà!"
Thang Ninh hiểu ý của Cố Lê.
Lúc .
Cố Ngộ và Lăng Lệ đang ở quầy lễ tân của văn phòng luật HW.
Chiều cao và khí chất của hai quá mạnh mẽ, những tan ngang qua đều nhịn thêm vài .
Cô lễ tân liếc hai , ngẩng đầu lên nhận Cố Ngộ: "Anh là !"
Mặc dù Cố Ngộ trông vẻ lịch sự, nhưng giọng toát sát khí: "Xin chào, chúng hẹn với luật sư Châu Vũ, việc cần... Nói với ông .”