Anh bạn à, cô ấy không phải người xấu đâu - 1

Cập nhật lúc: 2025-11-03 12:11:03
Lượt xem: 198

Anh phủi tay biến mất, bảo chec để trốn tránh hôn nhân.

Anh em, bè bạn của khuyên nên sớm buông bỏ.

Thế nhưng lưng lấy trò cá cược, phần thưởng là một chiếc Ferrari.

Họ cá rằng chỉ cần một tháng là đủ để khiến xiêu lòng, rơi lưới tình, quên sạch Phó Chước mà tái giá với khác.

“Chỉ là con nhỏ si tình mù quáng, đùa giỡn với cô còn dễ hơn dắt ch.ó dạo.”

Họ cho rằng tầm thường, ham vật chất, cổ hủ và vô vị.

đôi co. Chỉ lặng lẽ chấp nhận lời mời kết bạn của một trong họ.

Cho đến khi Phó Chước chơi chán những ong bướm ngoài , cuối cùng mới nhớ còn một vị hôn thê bỏ rơi.

Ngày phát thiệp cưới, đám bạn chí cốt cứng họng, nổi.

Một trong họ tung một cú đ.ấ.m thẳng mặt Phó Chước:

“Người từng ly hôn như , cũng xứng cạnh tranh với ?”

“Anh thì gì về cách yêu thương và nâng niu cô chứ?”

1.

Một chiếc chìa khóa Ferrari Phó Chước ném thẳng lên bàn .

“Hứa Tô Diệp yêu đến chec sống , chuyện cô phản bội chứ?”

Anh lắc ly rượu trong tay, nở nụ tự mãn.

“Lần đầu cô yêu, đầu hôn, thậm chí đầu đến tháng hồi cấp ba cũng là mua b.ăn.g v.ệ si.nh cho.”

“Gì mà phản xạ điều kiện của ch.ó Pavlov nhỉ? chỉ cần ngoắc tay một cái, cô sẽ chạy đến nịnh nọt ngay.”

Ngay bên ngoài cánh cửa, đang cố gắng dựng lên dáng vẻ đau khổ vì “mất ”.

Thế mà chỉ một câu đó thôi, bộ cảm xúc của sụp đổ.

Bên trong vang lên một tràng sảng khoái.

“Vậy thì cược . Trong vòng một tháng, sẽ khiến Hứa Tô Diệp tự nguyện hủy hôn.”

Người lên tiếng là em thiết của , Thẩm Tích Châu.

bật giễu cợt:

“Thẩm Tích Châu, đói khát đến mức ăn đồ thừa của Phó Chước ?”

Thẩm Tích Châu chẳng mấy bận tâm:

“Loại con gái giả vờ thanh cao, giả bộ lạnh lùng gặp nhiều . Bề ngoài tỏ cao ngạo, cuối cùng chẳng cũng gả nhà giàu, bán giá một chút thôi.”

“Hoa đỉnh núi cái gì chứ, chơi cô còn dễ hơn dắt ch.ó dạo.”

Rượu lời , càng lúc họ càng khó .

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Phó Chước cũng chẳng hề phản bác, chỉ nhàn nhạt ném cái bật lửa lên bàn:

“Đừng trách nhắc . Nửa cuối năm lớp 12 cảm, Hứa Tô Diệp lái xe hai tiếng đồng hồ chỉ để mang một bát canh lê cho . Các lấy cái gì để so với ?”

vội dụi mắt cho đỏ, chuẩn đẩy cửa bước , nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào vạch trần bộ mặt thật của Phó Chước.

đúng lúc đó, một dòng chữ đột ngột hiện lên mắt :

[Xong xong , nam chính giả chec trốn hôn nữ chính phát hiện, sắp bước tình tiết mất trí nhớ siêu m.á.u chó!]

[Tội nghiệp nữ chính ghê, khi mất trí nhớ thì đuổi khỏi nhà, nam phụ tiếp cận vì cá cược, yêu bạo lực lạnh nhạt, cuối cùng tinh thần sụp đổ, nhảy hồ tự vẫn.]

[Không , đây là truyện nam chính theo đuổi vợ, nữ chính càng thê t.h.ả.m đầu truyện thì đoạn nam chính theo đuổi càng phê đó mà~]

chec trân.

Chai t.h.u.ố.c nhỏ mắt tay rơi xuống sàn, lăn , phát một tiếng tách giòn tan.

…Hả?

Nữ chính trong truyện “nam chính theo đuổi vợ”?

Là… á?!

2.

Từ nhỏ, là một “diễn viên bẩm sinh”.

Lúc nào cũng đầu mỗi kỳ thi, nên lưng thì cày nát sách vở, nhưng ngoài mặt luôn vẻ nhàn nhã, như thể thứ dễ dàng đến .

Chỉ để ngoài Hứa Tô Thương xuýt xoa:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-ban-a-co-ay-khong-phai-nguoi-xau-dau/1.html.]

“Cùng sinh mà, em trai kém xa chị gái đến thế?”

Những lúc , sắc mặt của bố, và thằng em trai đen như đáy nồi.

Họ càng khó chịu, càng thấy khoái chí.

còn là một “fan ruột của trai ” chính hiệu.

Thế nên, mục tiêu nhắm đến là Phó Chước.

Thiếu gia nhà họ Phó, trai, nhiều tiền, độc mồm, tính tình chẳng dễ ưa gì.

chỉ trong một tiết học, mắng đến ba cô gái dám gửi thư tình cho .

, trai mà tiền thì cộc cằn chút cũng dễ tha thứ.

Huống chi, bố cũng từng tát một cái suýt điếc tai, mà chỉ lạnh nhạt :

“Dù gì cũng là con gái, gả liên hôn, miễn để sẹo mặt là .”

Nhà họ Phó đương nhiên chẳng thèm để mắt đến dâu.

Không bố ép gả cho mấy ông hói đầu bụng phệ, quyết định chủ động tay, tiên là chân chạy vặt cho Phó Chước.

Anh hẹn hò, tai mắt canh chừng.

Anh trốn học, chép bài giúp.

Gặp lúc tâm trạng thiếu gia vui vẻ, còn lớn tiếng tuyên bố sẽ “bảo kê” cho .

Nhờ thế mới yên tâm học hành, bố lôi hết buổi tiệc đến bữa xem mắt khác để tìm đối tượng tiềm năng.

Đám bạn của thì thích trêu chọc:

“Anh Phó đúng là lợi hại, bảo Hứa Tô Diệp đông dám tây. Sau chắc yêu, mà sai cái đuôi nhỏ mua bao, cô cũng luôn đấy.”

“Cái đuôi nhỏ học giỏi xinh, Anh Phó định yêu thì để em yêu cũng ?”

Phó Chước đặt tay lên quả bóng rổ, gì.

lập tức nghiêm túc lắc đầu:

“Không , chỉ ‘cái đuôi nhỏ’ của một Phó Chước thôi.”

Cả đám bật , ồn ào như vỡ chợ. Ngay cả Phó Chước cũng bật .

Anh tự nhiên đưa tay khẽ gõ trán một cái:

“Đồ ngốc, chậm tiêu thật.”

Phó Chước thật sự khó chiều.

Đau họng là uống nước lê chưng đường phèn, mà nhất định do tự tay nấu, đồ mua ngoài thì thèm động tới.

Thế là canh nồi suốt hai tiếng đồng hồ, mắt díp vì buồn ngủ.

Cuối cùng, vì đầu óc lơ mơ, đổ nước sôi lên tay, da cổ tay phồng rộp, lột cả một mảng.

Phó Chước hốt hoảng chở đến bệnh viện.

Vừa lái xe, ngừng mắng xối xả:

“Hứa Tô Diệp, ngốc ? Chút chuyện thế mà cũng xong!”

mặt sang một bên, môi mím chặt, đáp lấy một lời.

Đến lúc dừng đèn đỏ, liếc sang , đang nghiêng mặt, cố tìm góc nghiêng hảo.

Không hiểu , buột miệng:

“Hứa Tô Diệp, đồng ý ở bên đấy.”

sững , nhanh chóng đáp , nhẹ bẫng:

“Được thôi.”

suýt thật lòng yêu Phó Chước.

tình yêu nhận từ quá ít, ít đến mức tự lừa , chắt lọc từng chút chân tình lẫn trong những lời lạnh nhạt.

Còn Phó Chước, yêu quá nhiều, nhiều đến mức thể tùy tiện vứt bỏ mà cần tiếc nuối.

Từ bộ đồng phục học sinh đến chiếc váy cưới, và Phó Chước mất mười năm.

để nhận từng yêu thối rữa từ bên trong… chỉ cần một cái chớp mắt.

May , những phụ nữ như chúng , bao giờ thật sự rơi lưới tình.

 

Loading...