Anh bạn à, cô ấy không phải người xấu đâu - 3
Cập nhật lúc: 2025-11-03 12:11:52
Lượt xem: 419
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dòng bình luận bắt đầu nghiêng về phía Thẩm Tích Châu:
[Nam phụ đúng là tâm, đan khăn cũng tốn nhiều thời gian đấy, hơn đứt mấy món hàng hiệu lạnh lẽo.]
[Bắt đầu thích nam phụ , hai mươi… , hai điểm cho sự chân thành!]
chỉ nhạt trong lòng.
Thông tin nhỏ cho bạn nhé: Chỉ cần mở sàn cam, gõ dòng chữ “khăn len handmade cho yêu”, giá chỉ 39.9 tệ, gói miễn phí.
Năm mười lăm tuổi, từng tặng một chiếc khăn tương tự cho Phó Chước .
Lúc đó cũng nghĩ, tự tay đan khăn thật sự mang nhiều ý nghĩa.
Nhìn mặt Thẩm Tích Châu càng lúc càng đỏ, bỗng thấy… cảnh tượng , quá đỗi quen thuộc.
Khi rón rén cúi đầu hôn tới, hàng mi dài khẽ run run.
ngắm một lúc chủ động đáp trả, còn c.ắ.n nhẹ môi .
Công bằng mà , Phó Chước thì sắc bén, Thẩm Tích Châu thì thuần khiết.
Đều là những đàn ông .
Thỉnh thoảng đổi vị một chút cũng tệ.
Bạn bè hỏi thăm tình hình tiến triển, Thẩm Tích Châu nhướng mày :
“Nhờ cái mẹo bày đấy. Tặng một cái khăn len là cô vui ngay.”
Người ngạc nhiên:
“Đừng tự tay thật nhé?”
Thẩm Tích Châu tự nhiên gãi mũi, hừ khẽ một tiếng:
“Tưởng là loại con gái ham tiền đầy tâm cơ, ai ngờ đầu óc yêu đương mù quáng.”
“Muốn câu cũng chẳng cần thả mồi.”
“Cứ chờ đấy, vụ cá cược chắc thắng.”
Bạn lắc đầu, khẽ thở dài:
“Cảm giác Hứa Tô Diệp là khá đó. Đừng để cá cược biến thành tự đốt nhé, Tích Châu.”
Bình luận bay ào ào:
[Giả bộ lạnh lùng hả? Nữ chính khẽ một cái là Thẩm Tích Châu bắt đầu nghĩ tên con chứ.]
[Ngoài miệng: “cô là đồ hám tiền”, trong lòng: “trời ơi, cô thật sự ”.]
[Cười ngất, nam phụ rõ là kiểu kiêu ngạo độc miệng, rõ ràng rung động mà cứ thích dìm nữ chính. Yêu kiểu cũng khá thú vị đấy.]
Rung động á?
lập tức mang mấy món quà cùng chiếc khăn len, túi LV Carryall, Hermès Birkin, bán hết qua kênh đồ hiệu secondhand.
Tổng cộng nhận về 139 vạn.
Coi như phí gia sư luận văn.
Thật , Thẩm Tích Châu khó nắm bắt.
Chỉ cần lướt qua mấy bữa tiệc xa hoa, mấy bức ảnh siêu xe khoe của, đó, chăm chỉ thả tim mấy tấm ảnh mèo béo xí trong trang cá nhân của .
Lâu dần, luôn con mèo nhà tên là Bàn Bàn.
Thế nhưng đến giờ, vẫn chẳng rằng … dị ứng với len.
Chậc chậc.
5.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-ban-a-co-ay-khong-phai-nguoi-xau-dau/3.html.]
Khi về đến căn hộ, là bảy giờ tối.
Phó Thời Du chuẩn xong bữa tối, từng món một đều đúng khẩu vị thích nhất.
“Chị, hôm nay chị về muộn quá.”
Cậu đặt bát đũa xuống từ phía , dáng vẻ như ôm lòng.
Rõ ràng mấy hành động đó hề ngẫu nhiên, thế nhưng đôi mắt đào hoa xinh ánh lên vẻ vô tội và uất ức.
đưa tay xoa đầu , nhiều:
“Có việc nên trễ, ăn cơm thôi.”
Trong mắt Phó Thời Du thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng nhanh che giấu, ngoan ngoãn gắp thức ăn cho .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Bình luận bay đầy màn hình:
[Thẩm Tích Châu vẫn còn đang ngây thơ hí hửng đan khăn, ngờ nam phụ phản diện âm thầm chiếm nhà mất =))]
[Trời ơi, đúng kiểu văn học “cún con mê chị gái” bước đời thực!]
[He he, mới ba…]
Khác với màn theo đuổi rầm rộ, lòe loẹt của Thẩm Tích Châu, cuộc gặp gỡ giữa và Phó Thời Du là một biến cố đến từ một phía.
Hôm đó, mấy tên côn đồ vây quanh trong hẻm tối, Phó Thời Du dùng tay chắn một nhát dao.
Cánh tay rách một đường dài chừng mười phân, m.á.u chảy đầm đìa, đau đến trắng cả mặt, mà vẫn kiên quyết chắn .
Chỉ đến khi vệ sĩ của đến nơi, Phó Thời Du mới ngất lịm trong vòng tay vì mất máu.
Nhìn gương mặt xinh càng mờ ảo vì sắc mặt trắng bệch , thừa nhận, màn xuất hiện của Phó Thời Du tuy cũ rích, nhưng hiệu quả vô cùng.
Sau khi khâu vết thương xong, Phó Thời Du đáng thương rằng nơi nào để về.
Từ lúc chuyển đến nhà , chủ động gánh vác hết việc nhà: nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, thiếu một việc.
Mỗi tối về nhà, luôn cơm canh nóng hổi chờ sẵn.
Sàn nhà sạch bong dính một hạt bụi, nước trong bồn tắm luôn đúng nhiệt độ, ngay cả trong khí cũng phảng phất mùi hương tinh dầu dịu nhẹ.
Cậu nhớ rõ sở thích của , lặng lẽ như nước thấm đất, từng chút một len lỏi cuộc sống của .
Cho đến khi vô tình thấy cuộc gọi của với khác.
Hoàn trái ngược với dáng vẻ ngoan ngoãn mặt , giọng mang đậm chế giễu và khinh thường:
“Ngủ với cô á? Một chơi chán như thế, chỉ thằng ngu như Thẩm Tích Châu mới còn hăm hở tặng quà.”
“Đợi cô mắc câu, chỉ cần dỗ ngọt chụp vài tấm hình là đủ vả mặt với Thẩm Tích Châu .”
Thì , những món ăn đó là do bảo mẫu chuẩn đem đến.
vạch trần, ngược còn hứng thú hơn bao giờ hết.
Dù , ch.ó hoang phản kháng mới đáng để thuần hóa.
Rất nhanh đó, bình luận tiết lộ cho thông tin cần :
[Phó Thời Du thật đáng thương. Là em cùng cha khác của Phó Chước, từ nhỏ bỏ rơi ở nước ngoài.]
[Bố chẳng hề quan tâm, mỗi năm chỉ gửi một khoản tiền duy trì cho con họ sống sót.]
[Mẹ ép học theo Phó Chước từng chút một, từ cách ăn mặc đến dáng điệu, mười mấy năm như thế đủ để nuôi dưỡng một trái tim đen tối.]
Chỉ những kẻ cùng khuyết thiếu mới thực sự hiểu cần gì.
Phó Thời Du là kiểu ngoài lạnh trong nóng, ngạo nghễ nhưng thiếu thốn tình cảm.
Thích ăn bánh ngọt, thích đồ ngọt, thế nhưng trong nhà lấy một viên kẹo.
Bởi vì… Phó Chước thích đồ ngọt.
Khi phát hiện sở thích , bà ép Phó Thời Du ăn hết cả một lọ đường trắng, cho đến khi chỉ ngửi thấy vị ngọt thôi cũng khiến buồn nôn, mới chịu dừng .
dần định hình rõ bức chân dung của Phó Thời Du:
Có tiền nhưng thiếu thốn yêu thương.
Ghen tỵ với Phó Chước, nhưng trở thành .
Đến cả vị hôn thê của Phó Chước… cũng chiếm lấy.
Thế nên về , mỗi công tác, đều mang về cho một phần đặc sản địa phương.