xem xong bình luận, nhưng hề vội vã níu kéo .
vẫn châm tinh dầu thơm như thường lệ, tắm, dưỡng da.
Chỉ khác là, khi ngủ, đăng một chiếc tin chỉ để một duy nhất thể xem : [Tự dưng thèm cháo trứng bắc thảo thịt bằm quá.]
Sau khi chìm giấc ngủ, Phó Thời Du cũng đăng một dòng trạng thái:
[Nằm mơ !]
Sáng hôm tỉnh dậy, phát hiện trong bếp, nồi cháo trứng bắc thảo đang sôi lục bục bếp.
Bên cạnh là xửng hấp bánh sữa lòng đào còn bốc nghi ngút.
Phó Thời Du thì… đang cau giặt đồ lót tối qua.
Bình luận bùng nổ:
[Ha ha ha, phản diện lạnh lùng nhưng vẫn giặt đồ lót cho chị gái.]
[Phản diện ca ca ơi, còn nhớ ban đầu đến đây là để cưa đổ nữ chính, trả thù nam chính ?]
[Thôi kệ , mỗi một tiết tấu, Phó Thời Du logic của riêng …]
ngái ngủ, ngậm bàn chải đ.á.n.h răng, hổ:
“Cậu cần mấy chuyện , nhà máy giặt mà.”
Không ngờ câu khiến Phó Thời Du như chạm dây thần kinh.
Cậu đột nhiên tan vỡ”, gào lên:
“Chị cho em giặt, ai giặt? Cái tên đàn ông ngoài ?”
“Rốt cuộc chị coi em là gì?”
Cậu mặt , siết chặt tay.
Khóe mắt ửng đỏ, vệt nước lặng lẽ tràn nơi đuôi mắt.
Rất lâu , Phó Thời Du mới khẽ giọng hỏi:
“Nếu… nếu em giúp chị giành dự án, chị thể suy nghĩ đến chuyện… chọn em ?”
7.
Sau khi ăn xong cháo trứng bắc thảo thịt bằm, dỗ dành Phó Thời Du thêm nửa tiếng, hứa chắc như đinh đóng cột rằng tối nay nhất định sẽ về nhà.
Trước khi cửa, một chiếc váy trắng tinh, trang điểm kiểu mặt mộc yếu ớt như như .
Còn một tuần nữa là đến thời hạn của vụ cá cược.
chính thức đ.á.n.h tiếng lan truyền tin Phó Chước “ chec”.
Trong tang lễ, khách hàng của nhà họ Phó là vị hôn thê của Phó Chước, ai nấy đều ngỏ ý: nếu cần giúp gì, cứ thoải mái liên hệ.
Thế là quá hợp lý, dễ dàng lấy danh sách nhà cung ứng.
Tang lễ đối với , chẳng khác gì một buổi tiệc xã giao.
vui đến mức, khi dâng hương cho Phó Chước, dặm thêm một lớp phấn phủ mới đè ánh đỏ hân hoan má.
Mẹ Phó chỉ thẳng mặt , chửi:
“Sao chổi! Chính cô khắc chec con , giờ còn chiếm công ty của nó, cút cho !”
Bố Phó rõ, nhưng ánh mắt đầy cảnh cáo:
“ mặc kệ giữa cô và con trai từng giao kèo gì. Giờ nó chec , cổ phần công ty tên nó, sẽ thu hồi hết.”
Bên cạnh, đến viếng là Hứa Như Hải liếc mắt .
Hứa Tô Thương thì như đang xem trò vui:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-ban-a-co-ay-khong-phai-nguoi-xau-dau/5.html.]
“Chị đoán xem tiếp theo bố định tống chị cho ai đây? Có khi là cái ông lắm tiền đang bệnh nặng đó.”
Bình luận chen ngang:
[Mẹ nam chính rõ ràng con trai chec mà, đổ hết trách nhiệm lên đầu nữ chính ?]
[Công ty đó là của bà ? Nam chính ngoài cái tên gì ? Muốn tay bắt giặc ?]
[Alo? Nam chính giả chec liên quan gì nữ chính? Cả nhà xem cô như gián điệp trời.]
[Gia đình nữ chính cũng “tuyệt phẩm” kém: bố thiên vị, em trai vô dụng, đủ combo.]
cúi đầu, cãi .
và Phó Chước cùng tên một công ty.
Chỉ thế, mới thể lập một bàn đạp để rời khỏi nhà họ Hứa, ngay mắt Hứa Như Hải.
Khi cúi vái lạy, khẽ nghiêng đầu, ghé sát tai Mẹ Phó, giọng nhẹ nhàng mà đầy ẩn ý:
“Nghe thời Hán một thuyết gọi là mệnh góa phụ. Đàn ông nếu mệnh bạc, xứng phu quân, nhẹ thì phá tài hao sức, nặng thì chec yểu. Ngược , phụ nữ càng lấy chồng, vận càng phát vượng.”
ngừng một nhịp, giọng như cảm thán:
“Cũng trách cháu… quá vượng. Còn Phó Chước thì bạc phúc, vô tình cháu khắc chec mất .”
Đôi mắt Mẹ Phó lập tức đỏ bừng vì giận.
Bà nghiến răng, giơ tay tát thẳng mặt .
định nghiêng tránh thì một cánh tay rắn rỏi vòng qua eo , kéo về phía , ôm chặt.
Tiếng gió xé khí lướt qua sát má, đó là một tiếng “chát” khô khốc.
Thẩm Tích Châu đưa tay đỡ lấy cú tát .
Móng tay sắc nhọn của Mẹ Phó cào một đường dài cằm , rớm máu.
Cậu cau mày, đưa tay lên che vết thương, nhưng ánh mắt đầu tiên vẫn là dán chặt .
Chỉ đến khi xác nhận trong mắt chỉ sự đau lòng và lo lắng, mới chậm rãi hạ tay xuống, gì, nhưng ánh mắt thì dịu nhiều.
Thẩm Tích Châu xoay , nhẹ giọng khuyên can:
“Dì , dù Tô Diệp cũng là vị hôn thê của Phó Chước. Nếu linh thiêng trời, chắc chắn cũng thấy dì đối xử với cô như .”
Lúc , màn hình điện thoại của sáng lên, cuộc gọi vẫn đang kết nối với Phó Chước.
Mẹ Phó cũng hiểu ý, đây là chỉ thị ngầm của con trai, bèn hằn học liếc một cái, giậm chân rời .
Thẩm Tích Châu tắt máy, thu tay khỏi eo , khẽ liếc :
“Chị chứ? Có thương chỗ nào ?”
lắc đầu.
Cậu thở phào:
“Lúc dì Phó tức giận quá lời… chị như , suýt chút nữa Phó Chước lấy chị, đúng là… phúc lớn của .”
“Suýt chút nữa” hai từ một cách nhẹ tênh nhưng đầy ý tứ.
khẽ , đưa tay vuốt vết xước cằm , ánh mắt long lanh:
“Xử lý vết thương , đừng để nhiễm trùng.”
Bình luận bắt đầu bùng nổ:
[Nữ chính ngốc quá, nam chính rõ ràng vẫn quan tâm, gọi cho nam phụ để nhờ bảo vệ, chỉ là chịu mở miệng mà thôi…]
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
[Nam phụ dịu dàng quá trời, dù miệng độc nhưng hành động thì dáng “chồng quốc dân” . Đan khăn len nữa chứ!]
[Ơ nhưng tui mê nam phụ phản diện… kiểu ch.ó con bệnh kiều, đáng yêu mà nguy hiểm, quá nhiều điểm hấp dẫn!]
Bình luận bắt đầu cãi rôm rả vì “nữ chính nên chọn ai”.