Chờ cho mấy dòng yên xuống, ngẩng đầu lên.
Bồn tắm nước đến thứ hai.
chỉnh đồng hồ báo thức.
“Có tìm, về đây.”
Thẩm Tích Châu mới cởi áo , thì nhíu mày, chút hài lòng:
“Sao ? Ở nhà còn ?”
Mắt ươn ướt, đặt cằm lên đầu gối , cọ cọ nũng.
thuận theo, gật đầu:
“Ừ, đúng là còn một .”
Rồi ngừng một nhịp, nhẹ nhàng bổ sung:
“Dính hơn nhiều.”
Thẩm Tích Châu bật , tưởng đùa:
“Vậy thì… để l..m t.ì.n.h nhân nhỏ như em đưa chị về nhé?”
kịp về đến nhà, Phó Thời Du từ bóng tối của gara bước .
“Chị ơi, đàn ông đó là ai thế?”
Nụ môi vẫn y như thường ngày, chỉ là trong ánh mắt dày đặc những tia tối tăm, méo mó đầy cố chấp:
“Đàn ông bên ngoài chơi cho vui thôi, còn dắt về tận nhà?”
“Anh hiểu chị gì ? Có giỏi chiều chuộng như em ?”
8.
Thẩm Tích Châu liếc , sang , vẻ mặt cứng đờ:
“Học tỷ, thế là ý gì?”
“Lẽ nào… giờ em tụt cấp , chỉ là thứ tư?”
Cậu như đùa, nhưng hề .
Lần đầu tiên, cảm thấy nhức đầu thật sự.
Bình luận nổ tung:
[Ô hô, nữ chính lật xe thật .]
[Đã bảo cứ ngoan ngoãn theo tuyến “nữ chính ngược, nam chính truy thê” cơ mà , giờ thì , nam phụ cũng bỏ luôn cho .]
[Cãi cái gì nữa, nữ chính bảo là “ở nhà còn ” , là tự Thẩm Tích Châu tin thì trách ai?]
Dù , Thẩm Tích Châu vẫn chắn mặt .
Khi nhận đối diện là ai, ánh mắt lập tức lạnh lùng khinh miệt:
“Phó Thời Du? Con chuột cống chui rúc trong bóng tối cũng mò về nước ? Chẳng lẽ cống rãnh ở nước ngoài đủ cho bò nữa?”
Phó Thời Du hề tỏ lép vế, khẽ nhếch môi giễu:
“Không là ‘ em ’ của Phó Chước ? Anh chec , liền thương hoa tiếc ngọc, dốc lòng hầu hạ vị hôn thê của ? Nhiều lúc còn tưởng hai là một đôi nữa đấy.”
Nói xong, Phó Thời Du cố ý kéo nhẹ chiếc khăn len màu xám đang quấn cổ .
Lòng bỗng chùng xuống, .
Quả nhiên, ánh mắt Thẩm Tích Châu lia tới chiếc khăn thì lập tức phát điên, lao thẳng tới:
“Cái khăn tặng học tỷ ở cổ !”
“Đồ khốn lén lút chui từ cống rãnh, dám để mắt đến của ? Hứa Tô Diệp rõ là cái thứ gì mà vẫn…”
Phó Thời Du ngắt lời Thẩm Tích Châu, né ôm chặt lấy chiếc khăn cổ, ánh mắt lãnh đạm mà sắc bén :
“Chị từng với em, đây là chị tự tay đan cho em.”
Bình luận:
[Haha, đúng là khăn đan tay đó… tay của Thẩm Tích Châu.]
[Đến nước mà Phó Thời Du còn ôm chặt buông, đúng là yêu sai lối nhưng sâu đậm thật.]
[Cười xỉu, mà, đừng cản họ nữa, hai yêu đến khùng .]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-ban-a-co-ay-khong-phai-nguoi-xau-dau/6.html.]
“Đừng đ.á.n.h nữa! Đừng đ.á.n.h nữa!”
mất mặt đến phát cáu, la tìm tới can.
lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thẩm Tích Châu liếc màn hình, đôi mắt lóe lên.
Phó Thời Du nhận gọi đến là Phó Chước, liền dừng tay .
“Tích Châu, Tô Diệp thế nào ? Mẹ khó cô ?”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Thẩm Tích Châu theo bóng lưng , giọng điệu bình tĩnh:
“Dì Phó định tay nhưng ngăn . Tô Diệp… chuyện vẫn .”
Phó Chước bật , giọng chút trêu chọc:
“Sao ? Cậu vẫn còn canh cánh vụ cá cược ?”
“ mà, trong lòng Tô Diệp chỉ . Cô từng để ai khác mắt .”
“Sớm bỏ là , tình em mà, chúng sẽ .”
Từ đầu dây bên vang lên tiếng đùa ầm ĩ, rõ ràng Phó Chước bật loa ngoài.
Thẩm Tích Châu và Phó Thời Du , chỉ một ánh mắt là hiểu ngay.
“Được thôi.” Thẩm Tích Châu nở nụ lạnh.
“Tô Diệp đúng là dễ theo đuổi thật. Vậy chiếc Ferrari đó là của .”
“Cứ tiếp tục tận hưởng biển khơi . Về chú dì giục cưới đấy.”
Phó Chước đáp “ thôi”, khi tắt máy còn quên dặn dò:
“Tích Châu, nếu tiện thì nhờ để ý Tô Diệp một chút nhé. Cô ngủ ngon, đêm dễ sợ, mà việc thì thường bỏ bữa…”
Giữa lúc , giọng nữ nũng nịu chen :
“Phó thiếu , quan tâm chị Tô như thế, còn rủ em chơi hử~? Không thèm để ý nữa !”
Phó Chước dỗ:
“Được , cô nhạt nhẽo bằng em . Thích bộ trang sức nào thì với .”
Thẩm Tích Châu im lặng.
Phó Chước chẳng để tâm, tiện tay cúp máy.
Bình luận bắt đầu nổ tung:
[Xét tình hình hiện tại thì nam chính thật sự , đề nghị nhường sân cho nam phụ lên chính.]
[Nam chính chỉ đang “lăng nhăng cho vui”, thực tâm can vẫn dành cho nữ chính. Chờ lúc tỉnh ngộ là màn “theo đuổi vợ” sắp bắt đầu !]
[Quan tâm xong: lo cho cô từng bữa ăn giấc ngủ, một trong bếp, một giường, cả thể xác lẫn dày đều sưởi ấm.]
[“Vợ thì mà, giờ là của .”]
Trước khi rời , Thẩm Tích Châu lạnh lùng cảnh cáo Phó Thời Du:
“Liệu mà giữ cái miệng của . Đừng để học tỷ chuyện Phó Chước còn sống. Nếu , ngại bóc trần phận dơ bẩn của .”
Phó Thời Du lặng lẽ đang chạy vội về phía , ánh mắt u tối, khó đoán.
Khóe môi cong lên khiêu khích:
“Đừng vội đắc ý. So về thứ tự, mới là kẻ đến cùng.”
“Đừng quên, đến cái nhà mà và chị sống chung, còn chẳng bước nổi.”
Mặt Thẩm Tích Châu lập tức tái nhợt.
Vết thương cằm rỉ máu.
nhíu mày, thấy vết máu:
“Hay… về nhà với xử lý vết thương ?”
Thẩm Tích Châu nghiêng đầu, khẽ liếc Phó Thời Du bằng ánh mắt thương hại.
Phó Thời Du giận đến mức tay run lên, mắt hoe đỏ, c.ắ.n răng chằm chằm.
Cuối cùng, phắt , nghẹn giọng hét lên:
“Hứa Tô Diệp! sẽ bao giờ tin chị nữa!”