12 
 
Sau khi  và Hứa Trì sống chung,  thứ đều  suôn sẻ. 
 
Chúng  cùng  lên lớp, cùng   nghiệp, cùng   du lịch. 
 
Chúng   đến một  nơi, ngắm  vô  phong cảnh, lúc  qua những ngôi chùa linh thiêng, chúng  cũng  đó cầu nguyện một chút. 
 
Sau khi  nghiệp, Hứa Trì thi  tòa án, còn  chọn tiếp tục học cao học. 
 
Hứa Trì: “Anh đề nghị chúng  nên kết hôn.” 
 
“Tại ?” 
 
“Ừm… Vì   đóng học phí cho em, để bố vợ  thể nghỉ ngơi một chút?” 
 
“Cảm ơn nhé, nhưng bố em chẳng thiếu chút tiền đó .” 
 
“Ồ, suýt nữa thì quên mất, bố em là ông trùm than đá mà.” 
 
Anh đủ  đấy! 
 
 dù   nữa, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng  thật sự   đăng ký kết hôn.  
 
Đó là năm thứ hai  khi chúng   nghiệp  một ngày xuân nắng . 
 
Năm đó,   chợ hoa mua một chậu hoa báo xuân. Những bông hoa nhỏ cứ liên tục nở, từng bông từng bông, mãi đến tận tháng Năm. 
 
 
 
13 
 
Vào một mùa thu  khi kết hôn, hai bên đường rụng đầy lá ngân hạnh. 
 
 và Hứa Trì  ngoài nhặt lá, chuẩn  về nhà học theo hướng dẫn  mạng để  hoa hồng từ lá ngân hạnh. 
 
Chính xác mà , chỉ    nhặt, còn Hứa Trì chỉ nhặt  vài chiếc   gặp một  quen  con đường vắng vẻ . 
 
Nói đúng hơn, đó cũng là  quen của . 
 
Trì Duận,  từng crush Hứa Trì. 
 
Thật lòng mà , bao năm trôi qua, cô  vẫn giữ  phong thái như  đây. Trì Duận mặc một bộ vest thanh lịch, đeo một sợi dây chuyền vàng mảnh  chiếc cổ thon dài. Chiếc dây chuyền tinh tế  hề mang đến cảm giác phô trương, mà ngược  càng tôn lên vẻ  của cô . 
 
Ống tay áo  xắn lên, để lộ cánh tay trắng nõn, đôi giày cao gót  chân càng  tăng thêm phần quyến rũ. Cô   chỉnh  mái tóc   chăm chút kỹ lưỡng,  trò chuyện với Hứa Trì. 
 
Không  họ   gì, cả hai đều  nhẹ. 
 
Còn  thì ? Vẫn như  đây, mặc một chiếc váy sáng màu  phần trẻ con, tóc thả dài  lưng, gió thổi qua là rối tung cả lên. 
 
Đặt  và cô  cạnh , chênh lệch quá rõ ràng. 
 
 cúi đầu giả vờ như   thấy, nhưng khi nhặt lá, ngón tay  run lên. 
 
Làm    thể  sợ chứ? 
 
Đó là Trì Duận. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-chong-dang-yeu-cua-toi/chuong-5.html.]
Người  thích Hứa Trì suốt bốn năm đại học. 
 
Người mà trong mắt  , xứng đôi với Hứa Trì nhất. 
 
Người  từng  ở  góc khuất của giảng đường, trong phòng tự học,  kệ sách thư viện, lặng lẽ    vô  . 
 
Có một chuyện,  mãi về  mới . 
 
Hôm Hứa Trì tỏ tình với , Trì Duận cũng  tỏ tình với  . 
 
Ngay  khi   tỏ tình với . 
 
   giữa họ  xảy  chuyện gì, cũng   tại    kết quả gì, vì  chỉ  Hứa Trì  là của , Trì Duận sẽ  xuất hiện nữa, sẽ  trở thành một mối đe dọa nữa. 
 
… 
 
 vẫn  thể ngừng suy nghĩ lung tung. 
 
Nếu    tình cờ cứu Hứa Trì, thì  bên   bây giờ hẳn là Trì Duận  nhỉ? 
 
Người kết hôn với   hẳn là cô . Tấm giấy chứng nhận kết hôn mỏng manh ,  trong bức ảnh hẳn là hai  họ. 
 
 chỉ  thể giả vờ như  thấy gì, và khi họ  chuyện vui vẻ với ,   cảm thấy bản  như một kẻ trộm, lén lút lấy  thứ  thuộc về ,  chốn dung  mà trốn  một góc khuất. 
 
Hứa Trì cũng hiếm khi  chuyện với  theo cách đó,   nhiều, như thể  vô  chủ đề  bao giờ cạn. 
 
 khi  chuyện với ,   luôn  rõ ràng. 
 
 cần  gì,  như thế nào, chỉ cần    ,  cứ  theo là . 
 
Nghĩ đến đây, lòng  chợt thắt . 
 
“Thanh Thanh!” Hứa Trì gọi , vẫy tay  hiệu  qua đó. 
 
 do dự một chút,  dậy chỉnh  váy,  mới bước đến. 
 
Hứa Trì lập tức đưa tay ôm lấy vai : “Không cần giới thiệu nữa nhỉ? Vợ , Dụ Thanh.” 
 
Trì Duận che miệng  khẽ: “Không cần , ai mà chẳng  chứ.” 
 
Cô  vươn tay về phía : “Dụ Thanh,  là Trì Duận,  vẫn nhớ  chứ?” 
 
Tất nhiên là nhớ,  mà quên . 
 
 cũng vươn tay . 
 
Bàn tay Trì Duận  lạnh, chạm   buông  ngay. 
 
Cô  giơ ngón tay, khẽ chỉ về phía Hứa Trì: “Hứa Trì  còn là  ? Năm đó  lấy hết dũng khí để tỏ tình với , kết quả  những  thành, mà còn kích thích  hôm  liền  tỏ tình với Dụ Thanh... Vòng vo một hồi, hóa    là  giúp đỡ hai  các  đến với .” 
 
 kinh ngạc  sang  Hứa Trì,   thản nhiên vỗ vai : “Em mau cảm ơn bà mối của chúng  .” 
 
 bỗng rơi  trạng thái hồn lìa khỏi xác. 
 
 Trì Duận vẫn tiếp tục : “Thật   cũng sớm nhận  . Anh  khi  chuyện với  thì cái gì cũng sắp xếp  thỏa,  chỉ cần  theo là , ngay cả bài tập cũng  giúp.  khi  chuyện với chúng ,  chẳng buồn động não, cái gì cũng  tự  nghĩ.  là đáng ghét thật.” 
 
À…  ? 
 
Trì Duận  mắng   một câu,   đồng hồ: “   đây, chồng  đang đợi ở phía , nếu   ngay sẽ    giận mất.”