Tưởng Xuyên  chằm chằm  bóng dáng mảnh khảnh, xoay   lên tầng 2.
 
Tần Đường ở  nhà một lát  mới  lên.
 
Lúc lên đến nơi, thấy Tần Xuyên đang  dựa  hành lang, tay cầm điếu thuốc lá. Anh  nghiêng đầu, đôi mắt đen như mực trầm tĩnh  về phía cô.
 
Tần Đường cũng  thẳng ,  đó nghiêng  mở cửa về phòng.
 
“Làm cô  thương ?”
 
“.........”
 
Mày kiếm của Tưởng Xuyên nhướng lên, xoay    dựa lưng  lan can, : “Cũng thù dai nhỉ?”
 
Tần Đường  hề cảm thấy  là  thù dai, chỉ là bỗng nhiên    tóm lấy, cảm thấy  khó hiểu.
 
Cô cũng  hề thấy Tưởng Xuyên là con  dễ sống chung.
 
Ở đây là vùng ngoài thành, kiến trúc cao tầng  nhiều, ánh trăng  cao  hề  cái gì che khuất, tỏa  một tầng ánh sáng nhu hòa.
 
Bầu  khí vô cùng yên bình.
 
Từ  nhà vọng lên âm thanh tranh cãi của Tiểu Thành và A Khởi.
 
Tần Đường    Tưởng Xuyên, trực tiếp hỏi: “Mấy  định khi nào sẽ chuyển đồ ?”
 
Tưởng Xuyên bỏ điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, : “Phải đợi hai ngày nữa.”
 
Tần Đường : “Tốt,  chúng  cùng .”
 
Tưởng Xuyên  cô: “Tùy cô.”
 
Cô đang định        tiếp: “Hai hôm tới đừng  lung tung.”
 
………
 
Sáng hôm , lúc Tần Đường xuống nhà chỉ thấy mỗi  A Khởi liền hỏi: “Có mỗi một  cô thôi ?”
 
A Khởi  đáp: “Vâng, mấy   Tưởng   việc , tầm giữa trưa sẽ về.”
 
Tần Đường đột nhiên nhớ  điều gì đó,  hỏi: “Bình thường bọn họ   việc ?”
 
A Khởi trợn tròn mắt, lắc đầu nhanh chóng, vội vàng giải thích: “Sao    việc chứ? Bọn em  thiếu tiền nha. Anh Tưởng và  Lữ  một công ty vận tải, chẳng qua mấy hôm nay  việc nên bọn họ mới   , nhưng bên  cũng   túc trực nên công ty cũng   vấn đề gì.”
 
Tần Đường nghĩ một lát, nhận  chính  là nguyên nhân khiến họ  trễ nải.
 
A Khởi  : “Bọn em cũng  công việc riêng của , dì Quế  bán bữa sáng, em thì quản lý trạm nghỉ chân , cũng phụ trách ghi sổ nữa.”
 
Bởi tối hôm qua Tần Đường mua cho dì Quế mứt quả nên hảo cảm của A Khởi đối với cô tăng lên  nhiều.
 
Tần Đường  cô, khóe miệng cong lên: “Ừ, cô   năng lực đấy.”
 
A Khởi cúi đầu: “ em còn  học đại học. Nếu học xong đại học , năng lực của em chắc chắn sẽ còn  hơn bây giờ.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-10.html.]
Tần Đường hỏi: “Vậy vì    học?”
 
A Khởi càng cúi đầu thấp hơn, giọng   chút khổ sở: “Bởi trong nhà   nhiều tiền như . Mẹ em , là con gái thì  cần học nhiều  gì nên  bộ tiền đều dồn hết cho hai em trai em ăn học .”
 
Tần Đường  mím môi, hỏi: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi ?”
 
A Khởi: “22 ạ.”
 
Tần Đường  hỏi: “Vậy  còn   học đại học nữa ?”
 
A Khởi đầu tiên là sửng sốt,  đó thì chậm rãi lắc đầu: “Hai năm  còn nghĩ đến chuyện đó, nhưng giờ thì  còn nghĩ đến nó nữa. Chỉ là bình thường khi thấy mấy sinh viên lên đây l*m t*nh nguyện thì  chút ngưỡng mộ họ thôi.”
 
Tần Đường hỏi tiếp: “Vậy cô ở đây   phát tiền lương ?”
 
Vẻ mặt A Khởi liền trở nên xán lạn: “Có ạ, mỗi tháng  Tưởng đều phát tiền cho em.”
 
Tần Đường  .
 
Một lát , cô  thoáng qua chùm chìa khóa để  bàn,   về phía cái xe Jeep đỏ đang đỗ  gốc cây đại thụ, hỏi: “  thể mượn cái xe  một lúc ?     đây một chút.”
 
A Khởi nghĩ nghĩ một lát  đáp: “Được, chị cứ lấy  . Khi nào  Tưởng về em sẽ   với   .”
 
………
 
Chạng vạng, Tưởng Xuyên và Lữ An trở về, ở  nhà  thấy Tần Đường, lên  gác thì cửa phòng vẫn đóng chặt.
 
Mà cái xe Jeep đỏ ngoài sân cũng  thấy ..
 
Tưởng Xuyên hỏi: “Cô    ?”
 
A Khởi : “Chị Tần Đường   lái xe  ngoài  dạo một lát, buổi chiều sẽ trở về ăn cơm.”
 
Tưởng Xuyên  đồng hồ  tay,  7h.
 
Lữ An thấy tình huống  vẻ  , vội rút điện thoại  : “Để  gọi điện cho cô .”
 
Cầm điện thoại một lúc, sắc mặt   khẽ biến: “Tắt máy .”
 
Tưởng Xuyên nhíu mày,   trong ghế lái: “Để   tìm.”
 
Nói xong xe cũng khởi động xong, đạp chân ga một cái, phóng vụt  khỏi viện.
 
A Khởi đuổi theo phía : “Này, nhưng sắp đến giờ ăn cơm  mà.”
 
Lữ An đá thẳng một cước lên gốc cây cổ thụ: “CMN, cơm nước gì giờ  nữa! Nếu cô    , chúng  chắc chắn cũng  tong luôn đấy.”
 
A Khởi cũng  chút luống cuống: “Vì ?”
 
Tiểu Thành : “Cô  là thiên kim đại tiểu thư nhà giàu. Nếu cô  xảy  chuyện,  nhà cô  còn   sẽ tìm chúng  mà tính sổ ?”
 
A Khởi  xong vô cùng ảo não: “Biết thế em   đưa chìa khóa xe cho chị …”
 
Trên đường , Tưởng Xuyên nhiều  thử gọi cho Tần Đường nhưng đều là tắt máy. Anh đ.ấ.m mạnh lên vô lăng, sắc mặt âm trầm.