" Mệt mà"
 
Tâm trạng Tần Đường   lên, giọng  cũng dịu dàng, như  phần  nũng.
 
Tưởng Xuyên cúi đầu hôn vành tai cô, nhéo một cái  hông cô, " Mệt chỗ nào hả?"
 
Tần Đường sợ nhất là  hôn ở tai, rụt cổ  trốn tránh,  thở  chút hổn hển, "  đừng đè em mà, nặng  c.h.ế.t ."
 
 bật , lồng n.g.ự.c dán cô khẽ rung lên, ôm chặt cô nâng cả  lên,
 
một trận  cuồng, hai chân Tần Đường tách ,  sấp   ,  : “Cho em ở trênđấy."
 
Sắc mặt Tần Đường ửng hồng,  im  động đậy, ngón tay khẽ chọc chọc lồng n.g.ự.c , " Vừa  em  mệt mà."
 
Tưởng Xuyên vòng tay ôm cả  cô,  mò từ đùi tới b* m*ng cô, bàn tay tiến  bên trong quần chip của cô v**t v* m.ô.n.g cô,   xuống chút nữa, chạm tới vùng đất g*** h** ch*n cô.
 
Tần Đường khẽ hừ một tiếng: “Đau đấy............"
 
Sức  dùng nhẹ nhàng, đầu ngón tay từ từ trở lên thấm ướt.
 
Tần Đường kìm lòng  , hôn lên hầu kết , bên tai là tiếng thở gấp nặng nề của .
 
Tưởng Xuyên nhẫn nại kiềm chế, bỗng nhiên xoay  đè cô xuống, đầu tóc Tần Đường rối tung, ánh mắt ướt át.
 
" xem nào......" Đôi mắt  sâu thăm thẳm, cởi hết quần áo   cô , nắm chặt bắp đùi côđẩy lên cao, phủ phục  xuống,  chăm chú nơi đó, đêm qua  khắc chế nổi,  phần  cô  đau ,  cau mày,  xót xa ân hận,  thêm phần k*ch th*ch.
 
Trong phòng ánh sáng đèn êm dịu, Tần Đường cắn chặt môi, mặt hồng rực.
 
đang  lên tiếng, trong đầu thình lình bùng nổ, cơ thể mãnh liệt cong lên, bật kêu  tiếng.
 
Tần Đường    cho sắp ,  mời vùng dậy, bàn tay nắm chặt vòng em cô, mạnh mẽ tiến .
 
cô khe khẽ yêu kiều rên lên,   ửng màu hồng nhạt, trong mắt ngập nước.
 
Tưởng Xuyên  cô đăm đắm, da đầu tê dại, cả  căng cứng, thắt lưng chặt chẽ  càng phát  mãnh liệt.
 
 yêu c.h.ế.t bộ dạng nũng nịu  của cô.
 
Đây mới là dáng điệu cô vốn nên .
 
Thân thể Tần Đường kịch liệt xóc nảy,  càng  vẻ đáng yêu mềm mại, sắp    cho c.h.ế.t đến nơi .
 
Cao triều tới  nhanh, cô như mê man  trong khoảnh khắc , mắt  nhắm , môi hé , nức nở cầu xin  tha cho: “Dừng.... Dừng một chút  mà...."
 
 trán Tưởng Xuyên gân xanh nổi lên dữ dội, dừng , nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn xuống.
 
" Còn đau  hả?"
 
"..."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-107.html.]
Mức độ k*ch th*ch  thể  vượt qua  cảm xúc, cô   nên lời, chỉ vô lực lắc đầu.
 
Màu mắt Tưởng Xuyên đen thẫm, nắm lấy vòng eo cô, phối hợp với động tác  , va chạm mãnh liệt.
 
Tần Đường ý thức tan rã, lặp  nhiều  đều nghĩ rằng   c.h.ế.t thật .
 
.............
 
Sau khi kết thúc, Tưởng Xuyên ôm cô từ phía , hôn nhẹ lên vành tai cô, " Vẫn  chứ?"
 
Tần Đường:"..."
 
Ánh mắt rã rời,  chăm chú vách tường trắng như tuyết, cổ họng khô khốc khó chịu.
 
Tưởng Xuyên  dậy, lấy ly nước  bàn mang qua, để cô  dựa  vai , đưa ly nước kề bên miệng cô.
 
Tần Đường ngẩng mặt, uống nước  chút vội, khẽ phát  âm thanh "ừng ực".
 
Tưởng Xuyên vui vẻ, " Muốn nữa  ?"
 
Tần Đường đẩy cái ly , giọng  khàn khàn: “ uống nữa..."
 
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Tưởng Xuyên chống một chân tựa  đầu giường, Tần Đường  bò trênlồng n.g.ự.c , khe khẽ  chuyện: “Vụ án  điều tra, nguy hiểm  ?"
 
Tưởng Xuyên cúi đầu  cô,  sự thật :"Uhm"
 
Trái tim Tần Đường căng thẳng, thật lâu, khẽ khàng cọ cọ đầu, mới  một câu: “Vậy  cẩn thận đấy."
 
Tưởng Xuyên mím chặt môi, kéo  , đối diện với tầm mắt cô, " Chỉ   thôi."
 
" Về  nữa mà?"
 
Tưởng Xuyên vòng tay ôm cô thật chặt, ánh mắt kiên định, " Về    nữa, đây là do  thiếu nợ,    trả."
 
Trong lòng Tần Đường run lên,   chăm chú: “Trả?"
 
Tưởng Xuyên  cô, nhẹ giọng đáp: “Trước đây   một đồng sự  hy sinh,   trách nhiệm, chuyện của     thành,    cho xong."
 
Cái c.h.ế.t của Lâm Hạo mãi mãi là rễ cây đ.â.m trong lòng , vụ án    kết thúc,  khôngbiết ăn    với Lâm Hạo.
 
Khương Khôn  yên tĩnh hai ba năm, hai năm   bắt đầu  hành động, TRiệu Kiền Hòa cũng   tù,  thứ   trở  mấy năm , Tưởng Xuyên và vụ án   mối liên hệ dây mơ rễ má chằng chịt, nếu quá  động, bất cứ lúc nào cũng  thể mất mạng.
 
Tào Thịnh xin lệnh cấp , để cho    tham gia hành động.
 
Về phần  ,  thể   khôi phục cảnh tịch.
 
   thèm để ý.
 
Tần Đường ôm chặt , " Được, em chờ ."