Đây đúng là thời điểm tập kích  hảo nhất. Nếu chiếc xe ở phía  đụng   và Tần Đường thìhai  họ chắc chắn cũng sẽ đụng  chiếc xe tải phía  nữa.
 
Điện thoại rơi xuống, Tào Nham trong điện thoại gấp gáp hét lên: “Tưởng Xuyên, cẩn thận đằng !!”
 
Tưởng Xuyên  bất chấp tất cả, nhanh chóng đảo tay lái,  Tần Đường quát: “Bám chặt!”
 
Tần Đường   quát một tiếng thì giật  sợ hãi, máy ảnh trong tay lăn xuống  chân,  thể còn hành động nhanh hơn đầu óc, đợi cô phản ứng  thì tay  nắm chặt cửa xe, cố gắng  định bản , nhưng  ngẩng đầu lên liền thấy trong gương chiếu hậu hình ảnh một chiếc xe màu đen đanglao tới như điên. Đồng tử cô dần giãn , phía  là một chiếc xe đang lao tới, phía   một chiếc xe tải lớn….
 
Phía bên trái đường phía , một chiếc màu đen khác cũng đang chạy song song.
 
Đây là  kẹp bọn họ thành bánh nhân thịt!!
 
Tay Tần Đường run lên, nắm chặt cửa xe, nội tâm vô cùng sợ hãi: “Tưởng Xuyên….”
 
Ánh mắt Tưởng Xuyên trở nên tàn nhẫn, chỉ trong vài giây ngắn ngủi,   quét mắt quan sát xung quanh một , đầu óc hết sức bình tĩnh. Ngay một giây  khi chiếc xe  đụng   lập tức bẻ quặt tay lái, nhấn ga, ngoặt sang làn đường phía bên trái.
 
Đồng thời, xe của Tào Nham ở phía  cũng đột nhiên xông tới, chiếc xe vốn sẽ đ.â.m  của Tưởng Xuyên   đụng ,  đó “Rầm” một tiếng, chiếc xe  đ.â.m  xe tải, đầu xe  đ.â.m nát.
 
“Rầm!!!”
 
Lại một tiếng vang lớn khác.
 
Xe của Tưởng Xuyên đ.â.m  chiếc xe đang chạy ở làn đường bên trái, cả  Tần Đường  b*n r* ngoài,  đó   dây an  kéo mạnh , đầu đập mạnh lên ghế dựa, cô lập tức thấy choáng váng mặt mày, n.g.ự.c  đè ép đến  nôn.
 
Phía bên  xe phần  va chạm với chiếc xe đen , cửa xe  lõm hẳn .
 
Cánh tay cô đau nhói,  bộ tay bên  đều  đụng mạnh.
 
Tưởng Xuyên từ đầu chỉ chăm chăm bảo vệ Tần Đường, nếu   Tào Nham dùng đuôi xe chắn  một chiếc xe khác thì tay trái    phế .
 
 gục đầu lên tay lái th* d*c, mà   trong chiếc xe màu đen đối diện cũng trong cơn hốt hoảng tỉnh táo . Vùng ngoại thành xe ít  cũng ít, một vụ t.a.i n.ạ.n giao thông liên  cũng  gây ảnh hưởng mấy. Tiếng còi của xe cảnh sát nhanh chóng truyền đến, những   liên quan lập tức rời khỏi xe.
 
Tào Nham sợ bại lộ  phận nên  khi liếc  Tưởng Xuyên một cái liền nhanh chóng lái xe rời .
 
Tưởng Xuyên  về phía Tần Đường, sắc mặt cô tái nhợt, môi  c.ắ.n đến bật máu.
 
 đưa tay qua xoa mặt cô, giọng  nghèn nghẹn: “Đường Đường,  ?”
 
Tần Đường  về phía , hốc mắt ướt át, ánh mắt mờ mịt,  dọa  nhẹ.
 
Trái tim Tưởng Xuyên thắt , tháo dây an  , cong eo nghiêng  qua kiểm tra  thể cô, cúi xuống  chân cô. Tần Đường hít sâu một ,  đó mới run giọng : “Em…. …..chỉ là tay…. tê rần …  cử động  nữa….”
 
Tưởng Xuyên  về phía tay  đang nắm chặt chốt cửa của cô, cẩn thận cầm lấy, nhẹ nhàng tách từng ngón tay cô , nhẹ nhàng xoa bóp những ngón tay mềm mại. Nhìn cổ tay sưng đỏ của cô, nhẹnhàng x** n*n: “Đau ?”
 
“Đau……” cô c.ắ.n môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-131.html.]
 
Tưởng Xuyên nhíu mày, ngón tay cẩn thận v**t v*,   khẽ ấn một chút,  khi xác định cô   gãy xương mới nhẹ thở , cúi đầu thổi thổi lên tay cô: “Đợi lát nữa  dẫn em đến bệnh viện kiểm tra.”
 
Xe cảnh sát nhanh chóng vây . Đầu chiếc xe việt dã màu đen đ.â.m  xe tải   biến dạng nghiêm trọng,  bên trong chắc chắn cũng  thương nghiêm trọng.
 
Tần Đường vẫn trong trạng thái hoảng sợ, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt. Tưởng Xuyên thấy cô như  vô cùng xót xa, khom lưng ôm cô  lên đùi , “Xuống xe  .”
 
Tần Đường ôm cổ , nhỏ giọng hỏi: “Còn  thì ?    ?”
 
Tưởng Xuyên: “  .”
 
“ để em xuống, em tự  .”
 
“Đừng động.”
 
Tần Đường liền ngoan ngoãn  im.
 
Tưởng Xuyên ôm cô xuống xe, để cô dựa  thành xe, tay còn  ôm chặt cô  lòng.
 
Tần Đường ngốc lăng một chút,  đó cũng đưa tay ôm  , lắng  tiếng tim đập vẫn luôn trầm  hữu lực của  đang trở nên kịch liệt lạ thường.
 
Chuyện   chỉ dọa cô một trận.
 
Mà cũng khiến  sự  chết.  sợ   bảo vệ  cô.
 
Tưởng Xuyên ôm chặt cô, mãi cho đến khi cảnh sát  về phía bọn họ.
 
Sau khi đưa hai   thương đến bệnh viện, cảnh sát liền tới đây để hỏi bọn họ quá trình vụ tai nạn.
 
……..
 
Sau khi  chuyện kết thúc, Tưởng Xuyên gọi điện thoại cho Lữ An.
 
Lữ An nhanh chóng lái xe tới chờ xử lý nốt  chuyện.
 
Tưởng Xuyên dẫn Tần Đường tới bệnh viện. Hai   cạnh  ở ghế , Tần Đường dựa  lòng , ôm máy ảnh trong lòng kiểm tra,  đó ngẩng đầu   : “Máy ảnh thế mà      ạ!”
 
Tưởng Xuyên đè tay cô xuống: “Tay em đừng lộn xộn.”
 
Tần Đường bất động: “Vâng.”
 
Tưởng Xuyên cúi đầu  cô, môi cô vẫn còn dính máu, ngón tay cái  nhẹ nhàng v**t v*,  đó nâng cằm cô lên cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi, khóe miệng cô.
 
Tần Đường  rụt  , ngẩng đầu cho hôn.