Chu Kỳ ở đối diện gọi Tần Đường, Tần Đường  , :" Mọi  giúp  tiếp đãi bạn  mộtchút nhé,  qua bên  chốc lát."
 
Tần Đường  qua, mấy ngày nay sắc mặt Chu Kỳ  khôi phục hồng hào,  tái nhợt như lúc mới tỉnh , dáng  vẫn dừng  ở 1 mét tám, Tần Đường  giày cao gót  ngang tầm mắt  . Chu Kỳ :" Chị, chị cũng  đến chơi với chúng em."
 
Tần Đường   .
 
Chu Kỳ  khó hiểu:" Chị  em chằm chằm dữ ? mặt em  gì ."
 
 xong thì sờ sờ gương mặt .
 
Tần Đường lắc đầu:"  , chị hỏi em chuyện  nhé."
 
Chu Kỳ:" Chị hỏi ."
 
Tần Đường   , mãi  mở miệng, CK nôn nóng, cho rằng    sai chuyện gì, thấp thỏm chờ trong giây lát, Tần Đường mới :" Năm đó  đụng xe với chúng , em  hận hắnkhông?"
 
Chu Kỳ ngây , lắc lắc đầu,"  hận."
 
"Vì ?"
 
"Nghe  trong xe bên đó  c.h.ế.t một , hơn nữa thời tiết hôm đó,  tình trạng giao thông, Trần, Trần Kính Sinh là tay đua, tay đua xe máy, nhưng   lái xe vẫn  lợi hại, ngay cả   cũng   biện pháp kiểm soát chiếc xe  , chúng  đây còn  gì  nữa." Chu Kỳ ," Em , cái c.h.ế.t của Trần Kính Sinh  mối quan hệ gián tiếp với t.a.i n.ạ.n đó, nếu   sự cố đó, chân   sẽ   đấy, nếu  cấy  một đôi chân  hảo,  trường đua Băng Cốc sẽ  xảy  chuyện ngoài ý , dù ,   là một tay đua vô cùng lợi hại."
 
Chu Kỳ cũng   , Trần Kính Sinh khăng khăng tham gia thi đấu, Tần Đường  lóc cầu xin  đừng  như thế nào.
 
Theo quan điểm của  , Trần Kính Sinh thấy  thi đấu   quan trọng, cuộc đời còn dài,  sống tiếp âu cũng là may mắn. Trần Kính Sinh  mất  nửa chân, ngoài cái đó ,    nghĩ   gì kém hơn  khác, chí ít thì Tần Đường vẫn luôn ở bên cạnh  .
 
Chu Kỳ nhíu mày, những lời    đành lòng  , "Em  hận, chị cũng đừng hận, Trần Kính Sinh c.h.ế.t là ngoài ý , cũng trôi qua nhiều năm như  ."
 
"Chị  mà." Tần Đường  nghĩ tời Chu Kỳ thông suốt đến như .
 
"Sao bỗng dưng chị  hỏi cái ?"
 
"  gì, chỉ là   suy nghĩ của  thôi."
 
Chu Kỳ  cô ,"Giờ em  tỉnh , tay chân cũng  thiếu,  may mắn đấy, ngày nào bố  em cũng bắt ép ôn bài học tập, nào còn  sức  mà  hận  ."
 
Tần Đường cũng :" Em  học hành chăm chỉ."
 
Chu Kỳ gào ,  về cái  thì cáu kỉnh,    giận  khác, chỉ trách bản    cố gắng,   tỉnh  sớm hơn chút," Tần Diệu  sắp  nghiệp đại học , nó nhỏ hơn em hai tuổi đấy!"
 
Tần Đường vỗ vỗ vai  , trịnh trọng :" Nếu em   nghiệp đại học , chị  thể nuôi em."
 
Chu Kỳ:"..........."
 
Cậu  cảm thấy    tổn thương.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-145.html.]
Cảnh Tâm và  Chu   , Cảnh Tâm  sát bên tai Tần Sâm mấy câu, Tần Đường  tới," Ba ."
 
Tần Sâm  con gái, tầm mắt liếc về phía Tào Thịnh ở phía xa xa," Đó là bạn con ?"
 
Tần Đường gật đầu:" Vâng."
 
Tần Sâm nhíu mày:" Sao mà quen ?"
 
" Gặp mặt lúc  từ thiện,   giúp đỡ ạ."
 
Tần Đường vẫn   bên trong quỹ An Nhất xảy  chuyện gì, lo Tào Thịnh và Tưởng Xuyên  nhiễu loạn.
 
Tần Đường  sát qua, kéo cánh tay Cảnh Tâm, nhỏ giọng hỏi:" Mẹ, Đỗ Tân  quỹ An Nhất lúc nào ?"
 
Cảnh Tâm  nhớ ," Năm năm ."
 
Năm năm  đó, cái năm cô từng rối loạn nhất.
 
" Hỏi điều   gì?"
 
"  gì ạ." Tần Đường bám theo ,   nũng," Con chỉ  hỏi một chút thôi mà."
 
Cảnh Tâm vỗ vỗ đầu cô," Năm nay con  rời khỏi nhà nhiều   đó, gần đây cứ ở  Bắc Kinh ,  đại diện của con  con  bỏ  nhiều việc , như    ."
 
Tần Đường dẩu miệng, " cô  chỉ  mách lẻo với  thôi, công việc con đều   mà, chỉ là   ít   nhận tiếp, thì  từ chối, giống như khi  từ chối một bộ phim."
 
Cảnh Tâm lườm cô,   biện pháp với cô.
 
Tần Sâm vẫn  Tào Thịnh, đang   qua, Cảnh Tâm kéo ông :"   gì?"
 
Tần Sâm   Tần Đường:"   gì."
 
Cảnh Tâm  với Tần Đường:" Được , con  chơi cùng bạn bè ."
 
Tần Đường  hai  họ thăm dò, chậm rãi  :" Vâng."
 
Xoay  rời , Tần Đường khẽ nhíu mày.
 
Tào Thịnh  cha  Tần Đường và Chu Kỳ quen  ,   cơ bản   lung tung, phòng ngừa chạm mặt mấy  họ.
 
Thời điểm tiệc sắp kết thúc, Tần Đường  đến bên cạnh  ," Sao ?"
 
Tào Thịnh hỏi:" Cái  gọi Đỗ Tân đó, sợi Cartier  cổ cô  là hàng thật ?"
 
   hiểu những thứ đồ xa xỉ phẩm, nhưng Tần Đường sinh  trong gia đình giàu , đồ dùng và cách ăn mặc, đều là cao cấp,   hàng nhái , chắc chắn cô  năng lực phân biệt.