Cô hỏi: “Vậy bao lâu nữa mới  thể  ?”
 
Tưởng Xuyên cởi áo khoác, ném cho Tần Đường,   chỉ còn chiếc áo ba lỗ, “Chờ hai tiếng nữa. Cô  xa  một chút.”
 
Tần Đường cầm áo khoác của  , môi run run định  gì đó, cuối cùng nghiêng đầu  ba sinh viên : “Vậy thì chúng   ăn sáng  thôi.”
 
Từ Bằng  mới   liền  giọng Tưởng Xuyên vang lên từ đằng : “Đàn ông ở  giúp.”
 
Từ Bằng vò đầu,   , “Được.”
 
Tần Đường mua hai túi bánh bao. A Tây thấy nhăn mặt hỏi: “Bên trong   là nhân thịt lợn chứ?”
 
Người Hồi  ăn thịt lợn.
 
Tiểu Bạch : “Còn  cả màn thầu nữa. Nếu  thì  mua cái gì đó khác để ăn ?”
 
A Tây trả lời: “Tớ ăn màn thầu cũng .”
 
Lốp xe tải  hỏng tổng cộng bốn cái, lốp xe dự phòng đương nhiên  nhiều như , Tưởng Xuyên đành gọi điện thoại để   mang thêm tới.
 
Tần Đường trở  đem bánh bao chia cho  , Tiểu Thành lau mồ hôi,  : “Cảm ơn chị.”
 
Tưởng Xuyên  xổm  đất, dùng tay kéo bánh xe , cơ bắp  lưng chuyển động theo từng động tác của , vô cùng gợi cảm, mang theo thứ sức mạnh cuồng dã.
 
Anh ngẩng đầu  Tần Đường, Tần Đường hỏi: “Anh  ăn ?”
 
Tưởng Xuyên dừng  một lát,  đó ngước mắt  Tần Đường, đôi mắt đen láy, cong cong khóe môi: “Cô đút cho  ăn?”
 
Tần Đường còn  kịp tỏ thái độ,    : “Tay  bẩn mà.”
 
Lúc  Tần Đường mới nhận  quả thật hai tay   đều  dính dầu bẩn lem luốc cả.
 
Cô    cả cả nửa ngày, cuối cùng đặt bánh bao bên cạnh  : “Anh thích ăn   thì tùy.”
 
Tưởng Xuyên  , lấy khăn lau tay,  đó sạch   cũng mặc kệ, cầm túi ni lông bọc quanh bánh bao bắt đầu ăn.
 
Chỉ một lúc , một  đàn ông chân trần, mang theo hai cái bánh xe khác đỗ  ở bãi đất trống. Tưởng Xuyên  thoáng qua,  đó vặn nắp chai nước suối ngửa cổ uống từng ngụm lớn. Nước trong chai  tràn  một chút, chảy dọc theo cằm , chảy qua hầu kết đang nhấp nhô  biến mất ở chỗ xương quai xanh gợi cảm.
 
Tần Đường tay cầm máy ảnh,  chút do dự ấn nút chụp.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-15.html.]
Tiểu Thành thấy  đàn ông liền lớn giọng gọi: “Anh Thịnh!”
 
Tưởng Xuyên  lướt qua chỗ xe máy đang đỗ: “Qua đây giúp một chút .”
 
Tào Thịnh dỡ bánh xe từ  xe xuống, hai  mỗi  khiêng một cái  về phía xe tải, bắt đầu sửa xe.
 
A Tây  chằm chằm  Tưởng Xuyên, cảm thán: “Dáng   Tưởng  thật đấy!”
 
Tiểu Bạch   hổ, : “Cậu đừng   chằm chằm  Tưởng nữa….”
 
A Tây  nhịn  bật : “Chỉ là  thôi mà, cũng   mất miếng thịt nào .”
 
Cô  bỗng nhiên  về phía Tần Đường đang dựa   thành xe xem máy ảnh, hỏi: “Chị    , chị Tần Đường?”
 
Tần Đường đến cả đầu cũng  nâng, chỉ ,  trả lời.
 
Tiểu Bạch tò mò  gần: “Chị Tần Đường, chị  thể chụp cho bọn em một tấm ảnh  ạ?”
 
Tần Đường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên,  cô : “Được.”
 
Tiểu Bạch vội vàng kéo A Tây qua, hai  chuẩn  xong,  về phía ống kính  tươi, tay giơ hình chữ V.
 
Không  qua bao lâu, Tưởng Xuyên : “Được ,   lên xe .”
 
Trong khi mấy  đàn ông dọn dẹp  thứ còn , Tưởng Xuyên và Tào Thịnh  ở  xe hút thuốc. Tào Thịnh : “Là Triệu Kiến Hòa giở trò?”
 
Tưởng Xuyên rít một  thuốc: “.”
 
Tào Thịnh nhíu mày: “Lúc   tố cáo , hại  mất hết tiền bạc, đến cả  phụ nữ cũng bỏ ,   tù mấy năm,  nghĩ còn  đến thời hạn  tù chứ? Không  là ai bảo lãnh cho   nữa!”
 
Tưởng Xuyên  khẩy một tiếng: “Quan tâm ai thả    gì chứ! Hắn đến một , ông đây cũng  thịt  một .”
 
Tào Thịnh nghiêng đầu  : “Chỉ sợ  chuyện  đơn giản như .”
 
“Là ?”
 
“Tối hôm qua  thấy   ở cũng một chỗ với  Khôn trong quán bar.”
 
“Vậy thì ?”
 
“Nghĩa là   cẩn thận hơn. Nếu bọn họ  tìm  gây chuyện, chỉ e là  sẽ khó đối phó đấy.”