Tần Đường mở nắp tô mì lạnh , mặt  đều   đóng đặc , mì lạnh căn bản  trở thành rau trộn, vẫn  thể ăn .
 
Tưởng Xuyên  chuyện điện thoại xong  tới, Tần Đường chỉ chỉ tô mì:" Muốn mua bát nữa ?"
 
Tưởng Xuyên  xuống, kéo tô mì đến  mặt,"  cần, cứ ăn cái  là  ."
 
Tần Đường nhíu mày, giành cái tô ," Em hâm nóng cho ."
 
Tưởng Xuyên ngẩn , :" Để  ."  bưng tô mì lên   phòng bếp.
 
 lấy từ trong ngăn tủ  một cái nồi, mới tinh.
 
Phòng bếp  nhỏ, Tần Đường  theo , hai  cùng  chen chúc.
 
Tưởng Xuyên  đầu   cô:" Ra ngoài đợi ."
 
Tần Đường  nhúc nhích, dán  phía , ôm lấy vòng eo , Tưởng Xuyên dừng tay , nở nụ .
 
" Sao    ở nơi ?" cô hỏi
 
" Ở đây  tiện lắm."
 
Thời điểm Lâm Hạo mới qua đời thì lo    điều tra, về   quen ở  Nghĩa Trạm luôn.
 
Tần Đường hỏi:" Vì Lâm Hạo ?"
 
Tưởng Xuyên đáp:" Lúc  mới thì đúng là ,  đó ở  Nghĩa Trạm thành thói quen, đàn ông như  sống ở  cũng , chỉ là một chỗ ngủ mà thôi."
 
Tần Đường hòi:" Lâm Hạo cũng là tên giả hả?"
 
" Ừm."
 
Tưởng Xuyên mím môi, giải thích:" Tên của  là thật đó."
 
"Em , Tào Thịnh    họ Tưởng." Tần Đường siết chặt tấm lưng rắn chắc của , hỏi :"    em chị em gì ?"
 
Hầu hết các trẻ em ở các vùng núi   chị em,  nơi càng nghèo càng đẻ, càng đẻ càng nghèo.
 
Hồi nhỏ Tưởng Xuyên sống ở khe núi ven sông,  chắc   chị em.
 
"  ." Tưởng Xuyên đáp
 
" A?" cô  chút kinh ngạc.
 
Tưởng Xuyên đổ mì  trong nồi, bật bếp." Mẹ  khó sinh khi sinh ,   nhà nghèo, vẫn   điều kiện y tế vệ sinh,  khi sinh  thì sức khẻ vẫn luôn kém , cha    thêm mộtđứa bé nữa cũng hết cách, năm  mười tuổi thì     còn nữa."
 
Tần Đường ôm chặt :" Vậy cha  ?"
 
Tưởng Xuyên trầm mặc vài giây," Ở quê,  khi  hủy cảch tịch  vẫn  về  nào, Lữ An với  là đồng hương,   thường xuyên trở về giúp  chăm nom."
 
     về, mà là   cách nào trở về.
 
Có mấy  tặng đồ dùng  vùng núi, lúc  qua cũng chỉ  từ xa xa.
 
Tình cảm  lắm.
 
Tưởng Xuyên đổ mì  trong tô,  đặc vô cùng,  cũng  để ý, hỏi:" Em thì ?"
 
Tần Đường nhoẻn :" Em  một em trai, nhỏ hơn em bốn tuổi, đang du học ở nước ngoài, nó gọi là Tần Dược."
 
Tưởng Xuyên :" Tốt quá ."
 
Tưởng Xuyên bưng mì , Tần Đường liếc :" Vẫn đặc ."
 
"  hề gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-153.html.]
 
Hai  giải quyết xong cơm trưa, thời gian  là buổi chiều.
 
Tần Đường vùi   ghế sô pha nhỏ, Tưởng Xuyên mở ti vi cho cô,  ti vi chiếu cái gì cô khônghứng thú cho lắm, Tưởng Xuyên  xuống cạnh cô, cô ngả đầu lên vai , khẽ hỏi:" Vụ án kết thúc,   thể  về ?"
 
Tưởng Xuyên cúi đầu  cô," Ừm."
 
Tần Đường  một cách tự nhiên:" Vậy em về cùng ."
 
Tưởng Xuyên ngây , Tần Đường ngẩng đầu  , hỏi:"   hả?"
 
Sao  thể   chứ.
 
Tưởng Xuyên nắm cẳm cô, cúi đầu hôn lên môi cô nồng nàn, giọng  mơ hồ:" Vui c.h.ế.t ."
 
Tần Đường ôm lấy cổ , ngửa đầu phối hợp với nụ hôn của .
 
một lúc lâu, Tưởng Xuyên ôm  lên,   phòng ngủ.
 
Tần Đường ôm chặt cổ .
 
Tưởng Xuyên cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm  đăm đắm gương mặt cô.
 
Cả đời  của  .........
 
Toàn bộ nhiệt huyết đều  tiêu hao   cô.
 
..........
 
Sẩm tối Tần Đường tỉnh , Tưởng Xuyên   ở bên nữa.
 
Tần Đường bò xuống giường   phòng khách,  thầy một tờ giấy  bàn,   việc    ngoài, kêu cô đặt đồ ăn bên ngoài.
 
cô  về phòng lấy điện thoại di động, nghĩ nghĩ, vẫn là quên .
 
Tần Đường đặt phần ăn bên ngoài.
 
Trong thời gian chờ bên ngoài giao, điện thoại di động vang lên.
 
Liếc ,  mà  là Lộ Toa.
 
Tần Đường nhíu mày, cô   hải  trốn chạy ? Sao  thể gọi điện thoại cho cô ?
 
Tần Đường  do dự, lập tức bắt máy,giọng điệu bình tĩnh:" Lộ Toa."
 
Lộ Toa im lặng vài giây, đột nhiên  lạnh:" Tần Đường, hiện giờ   cô  đắc ý  ?"
 
" đắc ý cái gì?" Tần Đường nhàn nhạt hỏi.
 
" Đắc ý khi   cảnh sát truy đuổi,   thể thấy rằng cô ghét , thậm chí coi thường ." Thanh âmLộ Toan lạnh lùng,"  cô  nên đắc ý,  dễ dàng bắt   như  ."
 
Tần Đường bình tĩnh :"   thích cô, chứ   coi thường cô, đường là do tự  chọn, cuối cùng cô vẫn  trả giá thôi."
 
Lộ Toa bật :" cô ngây thơ quá  đó."
 
Nét mặt Tần Đường   đổi," Là cô quá ngây thơ thôi."
 
Lộ Toa hừ lạnh:" Người đàn ông Tưởng Xuyên , cô   cũng đừng hòng."
 
 xong câu đó, điện thoại  cắt đứt.
 
Tần Đường ngây   điện thoại di động một lúc,  lập tức nhấn  điện thoại của Tưởng Xuyên, tắt máy.
 
cô  hoảng hốt,  đó  bình tĩnh ngay, gọi điện thoại cho Tào Thịnh,   điện thoại  kết nối ngay lập tức, Tần Đường hỏi hấp tấp:" Tưởng Xuyên ?"