Tưởng Xuyên gẩy gẩy điếu thuốc trong tay, mặt  chút biểu cảm,   đang suy nghĩ chuyện gì.
 
Gió thổi hết khói ,  ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân di di.
 
“Được ,  việc  sẽ gọi.”
 
Sau đó Tưởng Xuyên  vòng qua xe tải, thấy Tần Đường vẫn còn  ở bên ngoài, liền chỉ  xe Jeep đen : “Lên xe.”
 
“Ừ.” Tần Đường   lời, cất máy ảnh , mở cửa xe   ghế phó lái.
 
Xe hỏng một lúc tận bốn bánh,  ngốc cũng nhận  chuyện  hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Từ Bằng và A Tây  hỏi thử Tiểu Thành nhưng    im như thóc,  hề hé miệng nửa câu, chỉ  đây là chuyện ngoài ý , bảo bọn họ  cần lo lắng.
 
Du Lâm là một thành phố cấp quận,  ở vùng Đông Bắc bộ của tỉnh Thiểm Tây, giáp với Nội Mông Cổ ở phía Bắc, Sơn Tây ở phía Đông và Ninh Hạ ở phía Nam.
 
Tiểu Bạch hỏi: “Có thể qua núi Bạch Vân ngắm cảnh  ạ?”
 
Tưởng Xuyên vẫn  thẳng: “Không .”
 
Tần Đường khống  chuyện, hạ cửa xe xuống, ánh mắt trời chói chang chiếu rọi lên từng dải đất vàng mênh mông, thỉnh thoảng mới thấy vài ngọn cỏ khô vàng úa, trông vô cùng hoang vu vắng vẻ.
 
Cô đặt máy ảnh lên cửa xe.
 
Tưởng Xuyên liếc sang  cô, im lặng  chậm .
 
Tần Đường tất nhiên là cảm nhận . Cô vốn định giả vờ coi như    gì,  ngờ    hỏi: “Có  dừng xe ?”
 
Tần Đường đáp: “Không cần.”
 
A Tây   hỏi: “Có thể dừng xe thật  ạ? Em cũng  chụp vài tấm ảnh.”
 
Tưởng Xuyên mím môi, cuối cùng vẫn đỗ xe  ven đường: “10 phút thôi.”
 
A Tây lấy máy ảnh kỹ thuật  từ trong ba lô , tràn đầy hứng thú bước  ngoài, lúc xuống xe còn hỏi: “Anh Tưởng,   thể chụp chung với bọn em một tấm   ạ?”
 
Tiểu Bạch cũng  , Tưởng Xuyên lấy t.h.u.ố.c lá : “Các cô tự chụp với  .”
 
A Tây vô cùng mất mát, cùng Tiểu Bạch   một góc, nhỏ giọng : “Nếu là Tần Đường rủ chụp cùng chắc chắn   sẽ đồng ý. Không  chỉ là xinh  hơn bình thường một chút thôi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-16.html.]
 
Tiểu Bạch đáp: “Chị Tần Đường là nhiếp ảnh gia, hai xe tải đồ cứu trợ  đều là do chị  bỏ tiền. Cậu cũng  thể tìm kiếm tên chị   mạng, năm 19 tuổi chị   mở  triển lãm ảnh riêng  đấy.”
 
A Tây  về phía Tần Đường,  vai cô khoác hờ một cái khăn choàng tơ tằm đỏ rực, khăn choàng theo gió bay bay, thoạt  thực sự  .
 
“Tiểu thư nhà cô tiền.”
 
“Chị Tần Đường  giỏi nữa.”
 
A Tây cúi đầu xem ảnh trong máy ảnh,   nữa.
 
Tiểu Bạch kéo tay áo cô,  lấy lòng: “Không     đăng ảnh lên weibo , để tớ chụp cho  vài tấm nhé!”
 
Tưởng Xuyên dựa   cửa xe hút xong một điếu thuốc thì Tần Đường cũng trở .
 
Anh  đồng hồ, đúng 10 phút.
 
Đoạn đường tiếp theo là đường núi, uốn lượn gập ghềnh, vô cùng xóc nẩy.
 
Bản Mộc Đầu  ở hướng Đông Nam của huyện Giai, bên bờ Hoàng Hà.
 
Chạng vạng, xe  dừng  liền  mấy đứa nhỏ tò mò chạy tới xung quanh .
 
Tưởng Xuyên  mở cửa xe bước xuống, mấy đứa nhỏ liền ùa tới, ôm lấy chân  vui mừng gọi: “Chú Tưởng!”
 
Tưởng Xuyên  , cúi  xoa đầu bọn chúng: “Ngoan.”
 
Tần Đường xuống xe,  về phía lũ trẻ, đứa nào đứa nấy đều vô cùng giản dị, gương mặt mang theo làn da ngăm đen đặc trưng của vùng cao nguyên, vô thức nở nụ .
 
Tưởng Xuyên  dậy,  về phía cô: “Hôm nay ở tạm  đây một đêm, đường trong bản  chỗ  nhỏ, xe tải   .  sẽ  thông báo cho  dân, bọn họ sẽ qua đây để chuyển đồ.”
 
Tần Đường gật đầu: “Được.”
 
Cả ngày hôm nay ở  xe, cả  Tần Đường đều dính mồ hôi vô cùng khó chịu, cô hỏi: “Ở đây tắm ở ?”
 
Tưởng Xuyên im lặng nửa giây: “Không tắm . Ở đây nguồn nước khan hiếm,   nước tắm , đêm mai về thì tắm .”