“..........”
 
Xe phóng như bay  đường núi gập ghềnh, dường như chỉ cần lơ là một chút là lập tức  thể  văng . Tần Đường nắm chặt vạt áo của Tưởng Xuyên,  cách giữa hai  càng ngày càng gần.
 
Tần Đường mở miệng định  thì liền hứng một miệng gió: “Anh  chậm  một chút!”
 
Thanh âm vẫn  gió tạt  như cũ.
 
“Yên tâm,  để cô ngã !”
 
Tần Đường   nữa, chỉ  thể im lặng bám chặt   hơn.
 
Phía  n.g.ự.c đau âm ỉ.
 
Bầu trời đêm  sạch sẽ, trăng  lấp lánh chiếu xuống con đường, xe máy chạy quanh co  cao nguyên rộng lớn, nhỏ bé như một con kiến.
 
Ánh trăng  đỉnh núi chiếu rọi xuống tỏa  ánh sáng bàng bạc mềm mại.
 
Hai bên đường là rừng táo, tỏa  hương thơm nhàn nhạt.
 
Cô thả một tay đang giữ áo Tưởng Xuyên  cấm lấy máy ảnh, tốc độ xe của Tưởng Xuyên đột nhiên giảm dần.
 
Tần Đường : “Anh  chậm một chút,   chụp ảnh.”
 
Tưởng Xuyên chống chân xuống: “Xuống xe.”
 
Tần đường  lời xuống xe,  lượt  đổi các góc độ khác  để chụp ánh trăng.
 
Tưởng Xuyên lấy t.h.u.ố.c lá ,  đằng  chậm rãi hút thuốc, chờ cô chụp xong, liền chỉ về góc đằng , nơi đó  một con đường mòn nhỏ: “Đi hết con đường   một cái giếng, nếu cô  thì qua đó mà tắm.”
 
Tần Đường mở lớn mắt, cho rằng   nhầm. Ở núi rừng núi hoang vu  tắm ư? Cô  phóng khoáng đến thế.
 
Chưa kể đến ở đây còn  một  đàn ông mười phần nam tính đang .
 
Ngữ khí Tưởng Xuyên còn vô cùng tự nhiên hỏi : “Cô   ?”
 
Tần Đường : “Không, tối nay  tắm nữa.”
 
Tưởng Xuyên  cô ngại nên ném tàn thuốc xuống, di di cho tắt,     cô: “Vậy cô ở đây chờ .”
 
Tần Đường vội hỏi: “Anh  ?”
 
Anh  cũng  thèm  đầu : “Tắm.”
 
Tần Đường: “..........”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-18.html.]
Giây phút , cô  chút hối hận vì  theo   đến đây.
 
Trên núi yên tĩnh đến mức quỷ dị, chỉ  thể   tiếng nước chảy róc rách từ phía cái giếng  truyền đến. Ánh trăng cũng trốn  mây, xung quanh liền trở tối đen, chỉ còn  ánh sáng chiếu từ đèn xe.
 
Tần Đường l**m môi , bàn tay thò  trong túi lục lọi nửa ngày cũng  tìm  bao thuốc lá.
 
 lúc , từ phía con đường núi gập ghềnh bỗng truyền đến tiếng xe máy, giữa bầu  khí yên tĩnh, trở nên vô cùng vang dội.
 
Tần Đường  về phía âm thanh truyền đến, từ chỗ rẽ bắt đầu lộ  vài tia sáng mỏng manh.
 
Trong lòng cô vô cùng căng thẳng, vội  về phía giêng gọi Tưởng Xuyên: “Tưởng Xuyên!”
 
Cô nhanh chóng vặn chìa khóa tắt máy, đèn xe liền vụt tắt.
 
Ngay lập tức một tràng bước chân trầm  truyền đến.
 
Tưởng Xuyên nhanh chóng xuất hiện,  về phía ánh sáng càng ngày càng rõ ở chỗ rẽ, trầm giọng : “Lại đây.”
 
Tần Đường nương theo ánh trăng  đến  mắt  . Tưởng Xuyên còn  kịp mặc áo,  hình màu đồng thon dài rắn chắc, nước giếng mát lạnh chảy rọc theo cơ bắp cường tráng, biến mất ở chỗ lõm xuống nơi thắt lưng,  ánh trăng cơ thể săn chắc như  phủ một lớp mật.
 
Tưởng Xuyên kéo cô  phía  áp sát  bức tường đá, Tần Đường mím môi, cả hai ăn ý im lặng   câu nào.
 
Cô chợt nhớ tới câu  “Hãy đợi đấy” của Triệu Kiến Hòa cùng với việc xe tải  xịt lốp hồi sáng, liền trở nên vô cùng nghiêm túc.
 
Cô giật  đỡ lấy máy ảnh, liền  tay Tưởng Xuyên đè xuống, bàn tay to lớn đè lên mu bàn tay cô, lòng bàn tay  ấm áp,  thô ráp ma sát với làn da mềm mại của cô.
 
Tưởng Xuyên cũng giật , ngón cái đè lên mu bàn tay cô, theo bản năng xoa nhẹ một cái.
 
Lần  Tần Đường  nhận  điểm bất thường, vội vàng rụt tay về.
 
Tưởng Xuyên  chằm chằm về phía nguồn sáng chỗ rẽ, giữ chặt bàn tay mềm mại của cô ở cạnh thắt lưng,  dùng hai phần sức lực, cô liền ngoan ngoãn  giãy dụa nữa.
 
Bóng dáng một chiếc xe máy xuất hiện,  kèm theo nó là ánh sáng càng ngày càng rõ  mắt.
 
Sau đó chiếc xe dừng .
 
Một giọng nam mang khẩu âm địa phương mang lên: “Ở đây  một cái xe .”
 
“Đừng động , chúng  cũng   nó là của ai.”
 
“Có   xem một chút , ngộ nhỡ  chuyện gì xảy  thì ?”
 
Tưởng Xuyên cẩn thận  trong chốc lát,  kéo Tần Đường  ngoài,  hai   : “Là , Tưởng Xuyên.”
 
“A, thì  là Tưởng Xuyên!” Giọng    đượm vẻ kinh hỉ.