Hạ Tòng An  ngữ khí của Tần Đường, giọng điệu liền hòa hoãn xuống: “Được  ,  xin .”
 
Tần Đường vò đầu, cúp máy, tiện thể tắt luôn điện thoại.
 
Lần thứ hai tỉnh   là đầu buổi chiều, gọi điện thoại  cho Hạ Tòng An,  gọi một cuộc nữa cho  đại diện.
 
Bận rộn hơn nửa tháng, sắp xếp lịch chụp xong xuôi, Tần Đường nhận  điện thoại của Hạ Tòng An: “Đi ăn trưa ? Anh  việc   với em.”
 
Tần Đường đáp: “Được.”
 
Hai  hẹn gặp ở một quán ăn gần phòng  việc của Tần Đường, cũng cách công ty của Hạ Tòng An  xa. Hạ Tòng An lớn hơn cô 5 tuổi, hai  quen  từ nhỏ. Hạ Tòng An  quản lý của một trang web tin tức. Mỗ khi Tần Đường   về,  kêu gọi quyền góp đều nhờ chỗ Hạ Tòng An.
 
Người phụ trách hiện tại của Quỹ An Nhất là Tần Đường, nhưng bên ngoài cũng  ai , bởi cô  ít khi xuất hiện,  chuyện đều do cha  cô  mặt.
 
Trong mắt   cô chỉ đơn giản là một nhiếp ảnh gia  chút tiếng tăm.
 
Mấy năm nay hai  phối hợp  ăn ý, ít nhất là Hạ Tòng An cho rằng như , bởi  yêu cầu mà Tần Đường đưa ,  đều  thể  .
 
Một tháng  gặp, cô   đổi nhiều. Hạ Tòng An khuấy cafe, “Lần tới định  ?”
 
Tần Đường trả lời: “Không .”
 
Mỗi năm cô đều  vài   tới các vùng núi nghèo khó, thời gian  cố định, mà địa điểm cũng là ngẫu nhiên lựa chọn.
 
Hạ Tòng An : “Lần tới   với em.”
 
Tần Đường nâng mắt  , nhàn nhạt : “Không cần. Anh cũng  đấy, em  thích  bạn đồng hành.”
 
Hạ Tòng An nhíu mày,  chằm chằm tay  của cô,  mu bàn tay trắng như tuyết  một cái hình xăm, một cành hoa cách tang bắt đầu từ mu bàn tay, kéo dài lên cuốn quanh cổ tay mảnh khảnh. Năm đó,  khi hình xăm  xuất hiện  tay cô, cô bắt đầu thích độc lai độc vãng.
 
Khóe môi Hạ Tòng An hạ xuống, : “Cái quỹ  của em đăng tin ở trang web của bọn  quá nhiều ,     trang web của chúng  là lừa đảo, nếu   để  và em cũng lộ diện, hiệu quả nhất định sẽ  hơn  nhiều.Hay là, để em lộ mặt?”
 
Nếu    tất cả những phóng sự và ảnh về những vùng thâm sơn nghèo đói đó là do Tần Đường thực hiện, là con gái của ảnh hậu và ông trùm điện ảnh, tất nhiên sẽ gây nên một làn dư luận lớn, đối với Quỹ Nhất An vô cùng .
 
Tần Đường im lặng. Điều Hạ Tòng An  cô tất nhiên hiểu rõ, cô : “Để em suy nghĩ .”
 
Hạ Tòng An sửng sốt: “Suy nghĩ vấn đề nào?”
 
Tần Đường: “Chuyện em lộ diện….”
 
Hạ Tòng An: “........”
 
Lúc chia tay, Hạ Tòng An gọi cô : “Chuyện đó    của em, cũng   ai nghĩ như  cả. Cho nên, em đừng ôm trách nhiệm  .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-2.html.]
Tần Đường bình tĩnh  , : “Em , em sẽ  ôm trách nhiệm  .”
 
Hạ Tòng An tức giận đến    câu nào. Người phụ nữ , một khi cố chấp lên thì đáng sợ  ai bằng.
 
Đầu tháng năm, Tần Đường thực hiện hết các công việc dồn tích,  tới Quỹ một chuyến. Lão Viên -  phụ trách : “Nha đầu, đồ   gửi đến Thiểm Tây  hai vấn đề.”
 
Tần Đường hỏi : “Vấn đề gì  ạ?”
 
Lão Viên thở dài : “Mưa to nên xe  lật, rơi xuống mương. Quần áo đều  ngấm nước bẩn, sách vở cũng  thoát khỏi  phận tương tự.”
 
Tần Đường  cứng  : “Còn  thì  ạ?”
 
Lão Viên : “Tài xế  thương,  viện một thời gian  hồi phục ,     cả.”
 
Tần Đường im lặng vài giây: “Vậy là  .”
 
“Hiện tại đường  thông, mấy thứ  hỏng  cũng  , nhưng công ty bên  thấy tài xế  thương, xe cũng  hỏng, liền  loạn  chúng  bồi thường.”
 
“Chuyện  bác xem thế nào  cứ theo ý bác mà xử lý. Sau đó  tìm một công ty khác, đáng tin cậy một chút.”
 
“Ta cũng  chọn  mấy công ty , cháu đợi một lát,   lấy cho cháu xem.”
 
“Đây.” Lão Viên chìa tờ giấy .
 
Tần Đường , lão Viên chỉ  một công ty ở cuối danh sách: “Công ty  cũng  từ thiện,  lấy phí vận chuyển.”
 
Tần Đường kinh ngạc: “Miễn phí?”
 
Lão Viên: “. Ta  tìm hiểu qua ,  đáng tin cậy.”
 
Tần Đường liếc mắt  phần ghi chú: Hai  một tuần.
 
“Vậy chọn công ty  , cháu sẽ tự liên lạc với họ.”
 
……..
 
Tần Đường đặt vé  Tây An,  khi  tạt qua phòng  việc,  chuyện với  đại diện việc ở Thiểm Tây: “Hẹn lịch chụp xuống giữa tháng , muộn nhất là mười ngày   sẽ trở về.”
 
Người đại diện đối việc một tháng cô dành tầm mười ngày   cái loại công việc  mệt   kiếm  tiền   chút phê bình kín đáo: “Thân ái, em  thể về sớm hơn vài ngày ? Loại chuyện thế   cần em  đích   chứ?”
 
Tần Đường : “ em thích.”
 
Người đại diện: “.........”