Tần Đường đang cầm máy chụp ảnh. Bọn trẻ ở đây thích máy ảnh của cô, thường xuyên ống kính, vô cùng thuận lợi cho việc cô chụp ảnh.
Cô hạ máy ảnh xuống, Tưởng Xuyên, mặn nhạt hỏi: “Anh gọi ?”
Tiểu Bạch bên cạnh nhắc: “Anh Tưởng bảo chị lấy hộ chai nước.”
Tần Đường nhúc nhích.
A Tây ngửa đầu : “Để em lấy cho .”
A Tây chạy nhà cầm một chai nước khoáng , những đưa cho Tưởng Xuyên như thế nào. Nóc xe tải cao, mà cô trèo lên nổi.
Thấy , hai tay Tưởng Xuyên chống thành xe, thả nhảy xuống, nhận lấy chai nước, vặn , ngửa đầu uống mấy ngụm lớn nhưng đôi mắt về phía Tần Đường.
Từ hôm qua trở về, cô liền lơ .
Mặc dù ngày thường thì cũng thái độ mấy.
Người phụ nữ Tần Đường , bên ngoài mặc dù lạnh nhạt, nhưng bên trong xương tủy là một mềm mại và ấm áp.
Tưởng Xuyên sẽ nhầm.
A Tây Tần Đường, Tưởng Xuyên, đáy mắt hiện lên một tia cô đơn cùng cam lòng.
Tiểu Bạch tới kéo tay cô : “A Tây, chúng qua bên hỗ trợ sửa sang sách vở .”
A Tây cô kéo , chút vui : “Cậu cái gì ?!”
Tiểu Bạch A Tây ý với Tưởng Xuyên, cô , hạ giọng : “A Tây, đàn ông như Tưởng mị lực, nhưng chỉ là một sinh viên, kém chắc cũng tầm 10 tuổi… Đương nhiên tuổi tác là vấn đề, chủ yếu là …… Đại khái là giữ .”
A Tây nhíu mày : “Tớ cũng biến thành của riêng, tớ chỉ là thích thôi mà.”
Tiểu Bạch : “Tớ giải thích với thế nào nhưng tóm cứ tớ , đừng lún quá sâu.”
Loại chuyện tình cảm , quan trọng nhất chính là tình nguyện, đàn ông như Tưởng Xuyên, ai cũng thể khống chế.
Vô cùng hiển nhiên, sẽ thích A Tây.
Tần Đường nâng máy ảnh lên định chụp, khuôn mặt tuấn góc cạnh của Tưởng Xuyên bỗng xuất hiện phóng đại trong khung hình: “Đợi một lát nữa với Tiểu Thành sẽ hai đường. Cô với bên nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-20.html.]
Tần Đường buông máy ảnh xuống, hỏi: “Các định ?”
Tưởng Xuyên trả lời: “ núi Dương Quyển.”
Núi Dương Quyển là địa phương nghèo nhất của huyện Giai, đặc biệt thiếu nước sạch.
Vốn dĩ Tần Đường cũng tính toán sẽ núi Dương Quyển, nếu bọn họ thì cô cũng sẽ nhờ thôn dân dẫn cùng, chụp ảnh xong thì về.
“ cũng núi Dương Quyển.”
Tưởng Xuyên uống hết một chai nước, vô cùng tiêu sái ném thẳng thúng rác ở góc tường: “Vậy cô chuẩn một chút , nửa tiếng nữa xuất phát.”
Tần Đường “Ừ” một tiếng.
…………
Chuẩn , Tưởng Xuyên vẫn lái chiếc mô tô ngày hôm qua, hai chân chống xuống, hai tay cầm tay lái, hất đầu hiệu Tần Đường phía .
Tần Đường chuẩn hai chai nước khoáng để trong túi, mang máy ảnh đeo lệch sang một bên, bước tới trèo lên đằng .
Tưởng Xuyên đưa cho cô mũ bảo hiểm, cô nhận lấy đội .
lúc A Tây chạy tới: “Anh Tưởng Xuyên, em cũng núi Dương Quyển”
Tưởng Xuyên hất cằm chỉ về phía xe tải nhỏ chở đầy đồ vật tư đằng , đó cũng là xe chở đồ đến núi Dương Quyển, : “Cô xem xe tải còn chỗ , nếu còn thì , thì thôi.”
A Tây Tần Đường đang xe máy, cắn môi chạy tới chỗ mấy thôn dân để hỏi.
Xe máy chạy nhanh đường núi, bắt đầu vòng núi Dương Quyển, địa hình bắt đầu càng ngày càng gập ghềnh, tốc độ xe cũng vì mà ngày một chậm hơn.
Tần Đường thấp bé nhẹ cân, xe chạy xóc nảy khiến cô ngừng xóc nảy theo chỗ , một đoạn đường, cả xóc đến còn lành lặn, đặc biệt là mông, đau ngừng ma sát, như là đánh mấy chục gậy .
Tưởng Xuyên vóc cao to, là đàn ông, đương nhiên sẽ hiểu nỗi khổ của cô, chỉ là b* ng*c m*m m** của phụ nữ theo thể cô xóc lên nảy xuống ngừng cọ lên lưng , khiến cả hình cứng đờ.
Một lát , cuối cùng chịu , : “Tần Đường, cô đừng lộn xộn nữa.”
Tần Đường xóc đến mức sắp ói : “ lộn xộn, chậm một chút .”
Tưởng Xuyên mím môi, nghiêng đầu cô: “Vậy cô thẳng dậy .”