Tần Đường im lặng mất vài giây, tình hình hiện tại  thể cô cho phép   thẳng là  thẳng  ?? Lại  qua một đoạn đường xóc nảy,  thể theo quán tính lao về phía , hai khối mềm mại  n.g.ự.c một  nữa đập thẳng  tấm lưng kiên cố của Tưởng Xuyên.
 
Trong nháy mắt, cô đột nhiên hiểu  Tưởng Xuyên đang ám chỉ điều gì, mặt soạt cái đỏ bừng.
 
Qua vài giây, cô : “Anh dừng xe.”
 
Tưởng Xuyên nghiêng đầu  cô: “Làm gì?”
 
“Dừng xe.”
 
Tưởng Xuyên dường như suy nghĩ trong chốc lát,  đó liền giảm tốc độ dừng xe .
 
Tần Đường túm lấy góc áo  trèo xuống xe, “Anh cũng xuống .”
 
Tưởng Xuyên   cô định  gì nhưng vẫn ngoan ngoãn  lời trèo xuống xe, vô cùng hứng thú  cô.
 
Tần Đường sải bước  lên vị trí của Tưởng Xuyên,  đó    : “Lên !”
 
Tưởng Xuyên nhướng mày, vẻ mặt khó tin  cô: “Cô đèo?”
 
Cô : “Lên thì !”
 
Nếu là  bình thường   lời  như thế  thì một sẽ lập tức khai triển công phu mắng , hai là từ chối  lên.
 
 Tưởng Xuyên  vô cùng vui vẻ mà đồng ý, đôi chân dài khoát một cái liền  lên yên , vóc  cao lớn  đằng   nghiêng  về phía  liền như ôm trọn Tần Đường  lòng.
 
Tần Đường dáng vẻ vô cùng nghiêm túc,  vít tay ga, chiếc xe liền vững vàng tiến về phía .
 
Tưởng Xuyên  thành tiếng: “Học từ bao giờ ?”
 
Tần Đường: “Liên quan gì đến .”
 
Chọc giận cô một chút, cô liền như con nhím , xù hết cả gai nhọn .
 
Tưởng Xuyên  hề để ý, tầm mắt dừng  ở gương mặt và vành tai đỏ rực , ghé sát  tai cô : “Cô đỏ mặt gì chứ?”
 
Tần Đường mặt  càng nóng hơn, mím môi: “Nắng quá.”
 
Tưởng Xuyên  nhẹ  tiếng,  trêu cô nữa, chỉ : “Chú ý, phía  đường  dễ .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-21.html.]
Tần Đường   xe máy, là do Trần Kính Sinh dạy. Khi đó  đua xe, cô cũng  theo chơi cùng, chơi nhiều thì quen nên tay lái của cô so với dân chuyên thì  kém một chút nhưng kĩ thuật thì đúng là thật  tệ.
 
Mấy năm  cầm tay ga,  ngờ  cầm   là ở cái vùng núi gập ghềnh ổ trâu ổ gà thế .
 
Phía  xuất hiện một tảng đá to chắn ngang đường, Tần Đường liền  ngây  một chút, mắt thấy sắp đụng trúng,  thể cao lớn của Tưởng Xuyên liền sáp , bàn tay to lớn nắm lấy tay cô nghiêng tay lái , tránh tảng đá  mặt.
 
Tần Đường ngẩng đầu  thẳng: “Cảm ơn!”
 
Tưởng Xuyên   thẳng  nhưng  hình vẫn dính sát  , giọng  vang vọng bên tai: “Tập trung một chút.”
 
Tiểu Bạch   xe tải đằng   chút hâm mộ  về phía : “Không ngờ chị Tần Đường còn  lái moto, thật là soái!”
 
Vừa  A Tây cũng thấy   chuyện,   vì  bỗng nhiên Tưởng Xuyên và Tần Đường  đổi chỗ cho , tất cả   đều cảm thấy kì lạ, một nữ nhiếp ảnh gia xinh  như    lái moto? Tất cả đều chăm chú  về phía hai  họ, A Tây thì âm thầm hy vọng Tần Đường sẽ  mất mặt, thật  ngờ cô  thực sự  .
 
Tuy   thừa nhận, nhưng thật sự trông  soái.
 
Thân hình cao lớn của Tưởng Xuyên  phía  như một tòa núi lớn, gần như che kín    thể của Tần Đường, chỉ thấy  một mái tóc dài đen nhanh  gió thổi bay tán loạn.
 
Xe máy dừng  ở trường tiểu học bên ngoài núi Dương Quyển,  hai cô giáo trẻ đang  đợi bên ngoài với lũ trẻ.
 
Cả  Tần Đường đều mỏi, xuống xe máy vặn  một lúc mới thấy thoải mái hơn.
 
Hiển nhiên, đây   là  đầu tiên Tưởng Xuyên đến đây.
 
Có hai bé trai chạy tới   mặt bọn họ, hưng phấn gọi: “Chú Tưởng!”
 
Tưởng Xuyên xuống xe, khom lưng xoa đầu hai đứa bé: “Vẫn còn nhớ chú ?”
 
Mấy năm nay   bận,    nhiều chỗ như , thỉnh thoảng là tài xế xe tải trực tiếp lái xe chở đồ từ nghĩa trạm mang tới đây,  cũng   cùng. Lần cuối cùng đến núi Dương Quyển là một năm .
 
“Nhớ ạ, Đông Đông cũng nhớ chú ạ!”
 
Đứa bé tên Đông Đông ngước  Tần Đường  mới  Tưởng Xuyên:
 
“Chú Tưởng,   chú ở  đây bao lâu ạ?”
 
Tưởng Xuyên : “Một lát nữa   luôn .”
 
Đông Đông thất vọng hạ bả vai xuống: “Nhanh như   ạ….