Lần  Tưởng Xuyên tới đây,  ở   chừng nửa tháng mới . Nửa tháng   đóng bàn ghế mới cho bọn chúng, sửa  bảng ,  dẫn mấy đứa nhóc bọn chúng  chơi, cho nên mấy đứa bé trai bọn chúng đều  thích Tưởng Xuyên, vẫn luôn đợi  tới.
 
Tưởng Xuyên vỗ vai Đông Đông, hai cô giáo  cũng dẫn bọn trẻ còn   tới. Tưởng Xuyên chỉ  Tần Đường  bên cạnh : “Đây là Tần Đường, nhiếp ảnh gia, tới đây  chụp vài bức hình của tụi nhỏ,  mang theo chút quà tới.”
 
Hai cô giáo  vô cùng cảm kích, Tần Đường : “Không  gì,    cần cảm ơn, đây là công việc của .”
 
Mấy năm nay cô   ít những địa phương nghèo khó, quả thực là vì công việc. Cô  mở một triển lãm ảnh về những vùng núi nghèo khó.
 
 cũng    là vì công việc.
 
Quỹ An Nhất là do cha  cô thành lập năm cô 3 tuổi, là lập vì cô. Lúc bé cô cùng cha  từng  qua  nhiều vùng nghèo khó, gặp  ít những đứa trẻ  giống . Bọn họ nghèo khó từ nhỏ, cảm thấy hạnh phúc chính là ngày nào cũng  thể ăn no, sắc mặt bọn họ vàng vọt khô như sáp, nhưng ánh mắt  vô cùng thuần phác sạch sẽ, nụ  sáng lạn đơn thuần, trông vô cùng  đẽ.
 
Bọn họ vẫn cứ bần cùng như , nếu    giúp đỡ,   thể cả đời  bọn họ sẽ  vây ở vùng núi .
 
Chuyện , cha  cô   hơn hai mươi năm, suýt chút nữa thì  hủy trong tay cô.
 
“Chị ơi….”
 
Một cô bé khuôn mặt đỏ hồng, mang đậm đặc trưng của vùng cao nguyên, chạy tới kéo tay cô, ngửa đầu tặng cho cô một nụ  sáng lạn.
 
Tần Đường cúi đầu xoa đầu cô, dịu dàng hỏi: “Em tên là gì?”
 
Cô bé đáp: “Em tên là Nguyệt Nguyệt ạ.”
 
Tần Đường : “Tên thật thì ?”
 
Cô bé  hổ, vài giây  mới  tiếp: “Triệu Nguyệt Lượng ạ.”
 
Tần Đường nghĩ, chắc là cô bé   lũ trẻ lôi cái tên   trêu chọc nhiều  đây.
 
“Tên của em   êm tai.”
 
Ánh mắt cô bé lập tức sáng lên: “Thật ạ?”
 
Tần Đường gật đầu: “Thật.”
 
Nguyệt Nguyệt vô cùng vui vẻ chạy , một lát    , chỉ  váy cô : “Chị ơi, váy của chị  . Là bộ váy  nhất mà em từng thấy luôn đấy ạ!”
 
Tần Đường cúi đầu  làn váy đỏ rực của , ngẩng đầu lên liền thấy Tưởng Xuyên đang ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
 
Xe tải cũng  vặn đến nơi, A Tây và Tiểu Bạch từ  xe nhảy xuống. Tiểu Bạch lắc lắc mông: “Ôi  ơi, xóc c.h.ế.t tớ mất thôi.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-22.html.]
A Tây cũng vẻ mặt đau khổ : “Khớp xương của tớ cũng sắp long  từng khúc .”
 
Tần Đường  đến  mặt Tưởng Xuyên, hỏi: “Có chuyện gì?”
 
Tưởng Xuyên : “Hôm nay là đại thọ 80 tuổi của bà nội Nguyệt Nguyệt. Lúc nãy ba Nguyệt Nguyệt  tới đây hỏi , một lát nữa  thể nhờ cô chụp cho gia đình   một tấm ảnh  .”
 
Tần Đường sảng khoái đáp ứng.
 
Tưởng Xuyên gật đầu, “Cô  cần vội, lát nữa  qua đó với cô.”
 
Tần Đường cúi đầu kiểm tra máy ảnh, “Ừ” một tiếng.
 
Mọi  bắt đầu bận rộn, Tần Xuyên và  dân dỡ đồ vật xuống xe, bọn trẻ vây quanh hộ hỗ trợ vận chuyển, chỉ  Nguyệt Nguyệt vẫn luôn đưa mắt  về phía cô.
 
Tần Đường  đến  mặt cô bé: “Chị  thể chụp một tấm ảnh của em ?”
 
Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Được ạ!”
 
Tần Đường bảo cô bé  bên cạnh chiếc xe tải  loang lổ gỉ sắt,  đó   xa một chút, giơ máy ảnh lên hướng về phía cô bé:
 
“Nguyệt Nguyệt, em  lên một chút, như bình thường em  .”
 
Tiểu cô nương  lời cong cong khóe miệng, để lộ  một hàm răng  chỉnh tề.
 
Trên xe tải, A Tây  ở tên, dọn ván gỗ đưa cho Tiểu Bạch: “Nhanh lên một chút, nặng quá !”
 
Tiểu Bạch vội vàng  qua đỡ lấy, “Đã bảo  đừng  thể hiện  mà, mau xuống , cẩn thận gây chuyện.”
 
Tần Đường  qua, đưa hình cho Nguyệt Nguyệt xem.
 
Từ  xe tải bỗng truyền đến hai tiếng kêu sợ hãi….
 
A Tây: “A……….”
 
Tiểu Bạch cũng hoảng sợ  tấm ván gỗ tuột khỏi tay hai  rơi xuống, hướng thẳng  đầu Nguyệt Nguyệt và Tần Đường  bên : “A….. chị Tần Đường!!!”
 
Tần Đường ngẩng đầu lên , còn  kịp kinh hãi, liền theo phản xạ ôm lấy Nguyệt Nguyệt bên cạnh  tránh sang một bên.
 
 vẫn  kịp…………
 
Tấm ván gỗ nặng nề rơi xuống, tiếng hét thê thảm của cô bé vang vọng khắp sơn thôn yên ả.