Vốn dĩ Tưởng Xuyên  , trẻ con  núi   yếu ớt như ,  đây  cũng ngã chỗ nọ, đập chỗ    bao nhiêu , miệng vết thương so với vết thương  thì chỉ  hơn chứ   kém… nhưng lời   đến cửa miệng,  vẻ mặt nghiêm túc của cô liền hiểu, lời  của cô chỉ mang tính chất thông báo,  mang tính chất thương lượng nên chỉ nghiêng đầu qua một bên, đáp: “Tùy cô.”
 
Cô gái  đôi khi thật là cố chấp.
 
Vốn kế hoạch là tối nay sẽ trở lạ Tây An, nhưng bây giờ thì khẳng định  thể  về .
 
Tiểu Thành và Từ Bằng ở  núi Dương Quyển giải quyết  chuyện, cha  Nguyệt Nguyệt thì cứ khăng khăng  lên thị trấn thăm con, Tiểu Thành khuyên cả nửa ngày bọn họ mới chịu ở , đợi đến hôm  theo chân bọn Tiểu Thành lên huyện Giai tụ họp với Tưởng Xuyên.
 
Tiểu Bạch  theo đằng  Tiểu Thành, vẻ mặt bất an  về phía Tưởng Xuyên.
 
Ngày hôm qua Tiểu Thành  chuyển lời của Tưởng Xuyên cho bọn họ, là đến từ  thì trở  chỗ đó.
 
Lúc mới đến đây quả thực cô  trở về, nhưng hiện tại  đến tận đây,  thấy bọn trẻ , cô liền thật lòng  ở , hy vọng kì nghỉ hè   thể theo chân bọn họ. Tiểu Bạch  Tưởng Xuyên, thấp giọng khẩn cầu:
 
“Anh Tưởng,  thể để bọn em tiếp tục ở  , chuyện  là bọn em sai, bọn em thật sự  cố ý…. Tiền thuốc của Nguyệt Nguyệt, em sẽ chịu tất….”
 
Tưởng Xuyên: “Cô  tiền ?”
 
Tiểu Bạch  hổ: “Bây giờ thì   nhưng hai tháng nữa khi bắt đầu khai giảng thì .”
 
Tưởng Xuyên: “Tiền sinh hoạt phí?”
 
“Bỏ , mấy   thích hợp ở đây.”
 
Tưởng Xuyên  xong liền sải bước rời , A Tây vốn  cách xa vài mét  dám  gần, thấy  liền chạy đến  mặt .
 
“Anh Tưởng, đợi một chút!”
 
Ánh mắt Tưởng Xuyên  thâm trầm  lạnh lẽo khiến cô  bất giác lùi về  vài bước, thấp giọng : “Em thật sự  cố ý… Tấm gỗ  quá nặng, em giữ  nổi nên liền buông lỏng tay. Em thật sự  cố ý. Anh Tưởng,  cho em ở  .”
 
Tưởng Xuyên : “Sau khi đưa cô về Tây An thì cô hãy  .”
 
Sau đó    Tiểu Bạch và Từ Bằng: “Còn hai , nếu  ở , thì  thể.”
 
Tiểu Bạch vô cùng vui mừng : “Cảm ơn  Tưởng!”
 
Từ Bằng cũng   rời ,   tội liên đới, đương nhiên cũng vô cùng vui vẻ.
 
Chỉ  A Tây  cúi đầu cắn môi, khó chịu  lên tiếng, nước mắt nhanh chóng rớt xuống mũi chân.
 
Tần Đường ở trong phòng bệnh chăm sóc Nguyệt Nguyệt. Nguyệt Nguyệt mặc quần áo bệnh nhân, khuôn mặt vốn đỏ hồng nay  trắng bệch, nhưng cô bé  ngoan, tỉnh dậy liền   nữa, thấy Tần Đường   chiếc váy khác,  cong mắt khen .
 
Dường như cô bé  thích váy.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-24.html.]
Tần Đường vuốt tóc cô bé: “Ngày mai chị sẽ mua cho em một chiếc váy mới  ?”
 
Ánh mắt Nguyệt Nguyệt lập tức sáng lên, nhưng  nhanh liền lắc đầu: “Không cần  ạ, em vẫn  đủ quần áo mặc mà.”
 
Tần Đường : “Quần áo là quần áo, mà váy là váy nha.”
 
Nguyệt Nguyệt   liền như rơi  sương mù: “Đều là mặc   cả mà cũng  giống  ?”
 
“Đương nhiên là  giống , váy chính là xinh  hơn  là nhiều nha.” Tần Đường trêu bé.
 
 lúc , cửa phòng bệnh  đẩy , Tiểu Bạch và A Tây  ở cửa, Tiểu Bạch  Tần Đường: “Chị Tần Đường, bọn em đến thăm Nguyệt Nguyệt.”
 
Tần Đường  hai ,  mặn  nhạt : “Thăm .”
 
Tiểu Bạch  đến  giường bệnh, dịu dàng : “Nguyệt Nguyệt còn đau ?”
 
Nguyệt Nguyệt vô cùng thành thực gật đầu: “Đau ạ.”
 
Kì thật cô bé cũng   tại     như  nữa.
 
Tiểu Bạch  áy náy, xoa mặt cô bé: “Thật xin , là chị  cẩn thận….”
 
A Tây  đằng , cũng  theo: “Cả chị nữa, xin  nha em gái…”
 
Tần Đường cúi đầu kiểm tra máy ảnh, ngày hôm qua ống kính  đụng,  một vết xước  rõ ràng. Cô  mà mày nhíu chặt, vết xước  ống  giống như là cào một cái  lòng cô , đau lòng c.h.ế.t  .
 
Tiểu Bạch thấy tay Tần Đường  hai ngón  quấn băng trắng xóa béo ú lên, liền hỏi:
 
“Chị Tần Đường, chị cũng  thương ?”
 
Tiểu Bạch  kéo tay A Tây: “Bọn em xin .”
 
Tần Đường ngẩng đầu, ánh mắt  thẳng về phía A Tây.
 
A Tây cắn môi: “Rất xin , hôm qua do em  cẩn thận.”
 
Tần Đường  cô  vài giây, : “Được,  tha thứ cho cô.”
 
A Tây sửng sốt, lập tức : “Vậy chị  thể giúp em cầu xin  Tưởng ? Tiểu Bạch và Từ Bằng đều  thể ở , em cũng   rời …”
 
Tần Đường : “Việc  cô tự   với Tưởng Xuyên , chuyện của nghĩa trạm,   quản .”
 
………