Ăn cơm tối xong, Tưởng Xuyên xách theo hộp đồ ăn: “Mọi trở về nghỉ ngơi sớm , trở bệnh viện.
Tần Đường hề ý định trở về mà về phía .
Tưởng Xuyên gọi cô : “Cô đó?”
Tần Đường đầu : “ dạo một lát, lát nữa bệnh viện với Nguyệt Nguyệt.”
Lúc nãy ngang qua cửa hàng bán quần áo cho trẻ em cô thấy một chiếc váy , cô để mua nó.
Tưởng Xuyên cô, : “Được . Đừng quá xa.”
Tần Đường trả lời, xoay rời . khi cô đến nơi thì cửa hàng đóng cửa, bên ngoài treo tấm bảng:
“Chủ quán việc gấp về nhà, việc liên lạc tới 13XXXXXXXXX”
Cô chút thất vọng, ở cửa tiệm xung quanh một chút, nên đây đợi chủ tiệm là gọi điện thoại.
Suy nghĩ vài giây, cô quyết định sẽ gọi điện cho chủ tiệm.
Chủ tiệm bắt máy, vô cùng áy náy : “Thật xin , con sốt cao, trở về chăm sóc nó. Ngày mai cô ? mở cửa lúc 10h sáng.”
Tần Đường : “Được.”
Ngày mai cô sẽ tới.
Tưởng Xuyên 8h sáng mai sẽ Du Lâm.
Tần Đường ở đường dạo một lúc, lúc qua một cái ngân hàng mới nhớ tiền mặt trong còn bao nhiêu nên liền xoay .
Cô mới đem tiền cất trong túi thì điện thoại liền vang lên.
Tưởng Xuyên hỏi: “Cô đang ở ?”
Tần Đường đầu một vòng: “Làm ?”
Tưởng Xuyên : “Nguyệt Nguyệt ăn cơm xong buổi tối cô sẽ tới thăm nó ?”
Nguyệt Nguyệt giường bệnh nhất quyết chịu ngủ, chị gái xinh sẽ tới thăm .
Tần Đường : “Ừ, đợi một lát nữa sẽ qua.”
Cô vốn mua váy mang qua, nhưng đến giờ thì vẫn mua váy.
Cô lên vài bước nữa liền thấy ở chỗ ngoặt đầu ngõ một cửa hàng bán quần áo trẻ em, đến nơi liền ngẩng đầu địa chỉ điện thoại: “ đang ở cửa hàng quần áo trẻ em ở đầu ngõ, dạo xong sẽ qua.”
Tưởng Xuyên mấy quen thuộc với huyện Giai, nhưng tên con ngõ thì quen tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-25.html.]
Anh lên, với Nguyệt Nguyệt: “Cháu ngủ . Chú ngoài một lát sẽ trở với cháu ngay.”
Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Ra khỏi bệnh viện, Tưởng Xuyên về phía bên tầm 10’ liền thấy con ngõ mà Tần Đường .
Anh xung quanh một lát, đó ánh mắt liền tập trung bên trong cửa hàng quần áo .
Tần Đường cầm hai chiếc váy về phía chiếc gương phía đối diện, vô cùng nghiêm túc lựa chọn, đó với chủ tiệm điều gì đó, hai liền xoay .
Tưởng Xuyên cong môi , tới cửa hàng đối diện mua bao thuốc.
Anh dựa tủ quầy bằng kính ở bên ngoài, thuần thục bóc bao nilong , rút một điếu thuốc, nhưng mò mẫm hồi lâu thấy bật lửa.
“Ông chủ, cho một cái bật lửa luôn nhé.” Anh đặt thêm mấy tờ tiền lên mặt quầy.
Ban đêm gió lớn, trấn cũng quá náo nhiệt, ít cửa hàng bắt đầu dọn hàng đóng cửa.
Tưởng Xuyên nhanh nhẹn châm thuốc, khuỷu tay chống lên mặt quầy, nhả vài vòng khói thuốc, cùng ông chủ tán gẫu vài câu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về cửa hàng quần áo trẻ em đối diện.
Tần Đường mua cho Nguyệt Nguyệt hai chiếc váy, trả tiền xong liền đẩy cửa kính bước ngoài. mới bước , một bóng đen liền lao tới, lấy tốc độ cực nhanh giật lấy chiếc túi vai cô.
Người sức lực lớn, Tần Đường phòng , túi kéo trượt xuống bả vai, mắc ở tay. Thấy thế cô liên nhanh chóng kéo túi xách. Người thấy đầu tiên là sững sờ, đó dùng sức kéo tiếp.
Đầu ngón tay Tần Đường đau đến tê dại, buông lỏng một chút, túi liền rời khỏi tay, Tần Đường theo quán tính kéo về phía vài bước.
Sự việc xảy chỉ trong một phút.
Bà chủ tiệm quần áo ở bên trong thấy một màn liền kinh hãi hô lên: “Cướp!!!!”
sớm cầm túi chạy trốn con ngõ nhỏ gần đó.
Tần Đường chút do dự, nhấc chân đuổi theo.
Tưởng Xuyên mới hút xong điếu thuốc, định dập tàn thuốc thì ông chủ : “Khốn nạn, bên ăn cướp kìa.”
Tưởng Xuyên ngẩng đầu liền thấy Tần Đường hình mảnh mai đang liều chạy một con ngõ nhỏ, đằng là một đàn ông ôm túi xách cũng đang chạy thục mạng.
Tưởng Xuyên liền mạnh mẽ ném tàn thuốc trong tay , nhanh chóng đuổi theo, trong nháy mắt xông qua đường cái tiến về con ngõ , tốc độ nhanh đến mức khiến ông chủ tiệm há hốc mồm.
Tần Đường nhanh chóng đuổi kịp, vươn tay , chạm tới vạt áo đàn ông thì liền cảm thấy từ phía một trận gió vụt qua, đó một bóng đen nhanh chóng vượt lên cô, dùng một tay liền khống chế cổ tay tên cướp, lên gối, hất mạnh tên cướp xuống đất “Ruỳnh” một tiếng mà chỉ thôi cũng thấy đau.
Tưởng Xuyên đổi tay giữ lấy tên cướp, tay giật lấy túi xách ném cho Tần Đường, đó mới chậm rãi dậy, chân dẫm lên lưng tên cướp.
Tần Đường bắt lấy túi xách, tên cướp đất đang r*n r* một cách thống khổ, hỏi: “Phải gì với bây giờ?”