“Đại ca, tha cho em  mà! Cái gì em cũng  lấy  mà… Em hứa sẽ  bao giờ tái phạm nữa mà….”
 
Tên cướp giãy dụa  chân Tưởng Xuyên, mặt  áp xuống đất nhưng vẫn đang  ngừng cố gắng ngẩng đầu để  rõ đối phương.
 
Chân Tưởng Xuyên dùng thêm chút sức, tên cướp liền thực sự  ngóc đầu lên ,  đó liền khom lưng cúi  soát túi của tên cướp, lấy   hai cái điện thoại và hai cái ví tiền. Anh cúi , phân nửa trọng lượng dồn cả lên  tên cướp, cầm lấy ví tiền gõ gõ đầu : “Cái gì cũng  lấy  ư?”
 
Tang chứng vật chứng đủ cả, tên cướp nhất thời  phản bác  câu nào nữa.
 
Tần Đường  rút điện thoại của  : “ đang ở giao lộ XXX, ở đây  một tên cướp…. À ,   bắt  .”
 
Tưởng Xuyên ngẩng đầu  cô,  tiếng động .
 
Tên cướp thấy Tần Đường báo cảnh sát,  ngừng giãy dụa, cầu xin tha thứ.
 
Tưởng Xuyên dẫm chân mạnh hơn một chút: “Ngoan ngoãn !”
 
Cảnh sát tới  nhanh, Tưởng Xuyên xách tên cướp lên giao cho cảnh sát, giải thích tình huống một cách đơn giản,  đó cảnh sát liền dẫn  .
 
Tên cướp  lúc  dẫn  còn  đầu  trừng bọn họ một cái, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ….
 
Tần Đường đột nhiên   thẳng  mắt  , đó là một gương mặt khá trẻ,   thấy  bỗng nhiên thu  ánh mắt phẫn hận…
 
Tần Đường thấy  thì cảm thấy  chút quái dị, nhưng    rõ  quái dị ở chỗ nào.
 
Tần Đường  về phía Tưởng Xuyên, : “Cảm ơn.  lúc nãy nếu    thì  cũng sẽ tóm   .”
 
Hai  mặt đối mặt vài giây, Tưởng Xuyên chợt nhớ tới dáng vẻ chạy thục mạng như điên của cô, cảm thấy  chút buồn , : “Sao cô  gọi  tới giúp?”
 
Tần Đường : “Hắn  chạy nhanh như , gọi  tới  kịp.”
 
Tưởng Xuyên hỏi: “Vậy  quan trọng  là túi quan trọng hơn? Nhỡ may gặp    thủ đoạn độc ác, cô  nghĩ tới hậu quả ?”
 
“Không.”
 
Tưởng Xuyên  cô, đôi mắt đen láy, đại khái là   bó tay với cô .
 
Tần Đường: “Trong túi  thẻ căn cước, còn  thẻ nhớ ví tiền và mấy đồ linh tinh khác…” Mấy thứ  đối với cô  quan trọng,  thể mất .
 
Rất nhiều quyết định chỉ là trong tích tắc, thậm chí đầu óc còn  kịp suy nghĩ kĩ càng thì  thể  hành động .
 
Tưởng Xuyên vẫn  cô chằm chằm, bỗng nhiên bật : “Đôi khi  thật  thể nào hiểu nổi cô gái như cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-26.html.]
 
Thời điểm cần nhu mì mềm mại thì  nhu mì mềm mại, thời điểm  cần thì  như một con thiêu  liều mạng xông về phía .
 
“....” Tần Đường lườm  : “Ai cần  hiểu.”
 
Tưởng Xuyên: “.......”
 
 là  cần thật, mấy hôm nữa là cô trở về .
 
Cô  thuộc về nơi .
 
Tưởng Xuyên im lặng  cô trong chốc lát,  : “Cô ở đây,   phụ trách an  của cô.”
 
Tần Đường: “Nên?”
 
Tưởng Xuyên  đằng : “Nên cô   lời .”
 
Tần Đường  theo , đây là  thứ hai    những lời . Lần đầu tiên là khi cô gặp Triệu Kiến Hòa. Người đàn ông tên Tưởng Xuyên     giống với những  phụ trách tình nguyện mà cô  từng gặp. Bình thường,   tiền chính là ông chủ, nên bọn họ vẫn luôn đối xử với cô vô cùng khách khí, chỉ   đàn ông  là vẫn luôn tỏ  cường thế,   như một.
 
Cô đột nhiên hỏi: “Vì  Triệu Kiến Hòa   tìm  gây rắc rối?”
 
Tưởng Xuyên nhướng mày: “Cô  ?”
 
Tần Đường: “Nếu    cũng  .”
 
Lần   Triệu Kiến Hòa  cái gì mà bỏ tù, hơn nữa  lưng   còn  vết chém, thật dễ khiến   tưởng tưởng linh tinh.
 
“Hắc bạch? Vì tiền? Vì lợi? Hay vì phụ nữ?”
 
Cũng chỉ  mấy lí do  là  khả năng nhất mà thôi.
 
Tưởng Xuyên : “Có lẽ là vì tiền, vì lợi .”
 
Tần Đường  , nhưng Tưởng Xuyên   tiếp, mà cô cũng  hỏi nữa.
 
Lúc hai  đến bệnh viện thì Nguyệt Nguyệt  ngủ .
 
Tần Đường để váy bên cạnh gối của cô bé.
 
Tưởng Xuyên thấy ngón tay cô  rỉ máu, m.á.u thấm qua cả lớp gạc liền : “Cô  tìm y tá xử lí  vết thương một chút .”