Tần Đường cầm lấy máy ảnh bỏ chạy  , ở cửa liền đụng  Chu Đồng. Ánh mắt cô gái nhỏ sáng bừng: “Chị Tần Đường, chị  thể cho em  theo  ạ? Hồi học đại học em cũng  từng tham gia hoạt động công ích.”
 
Là mấy việc như kiểu  chuyện với  già trong viện dưỡng lão   quét đường các thứ ư…… Tần Đường  cô: “Không .”
 
“A..” Vẻ mặt Chu Đồng tràn ngập mất mát: “Tại  ạ? Em…. Em tự trả tiền cũng  ạ…”
 
“Cũng  .” Tần Đường dứt khoát cự tuyệt.
 
Chu Đồng vẫn  theo đằng  cô, vô cùng  , liền năn nỉ: “Chị Tần Đường, để em  chân chạy việc giúp chị xách hành lý cũng ,  khi trở về em cũng sẽ tích cực tăng ca…. Chị  một  sẽ  cô đơn nha…”
 
Tần Đường đột nhiên  đầu , giọng  vô cùng lạnh nhạt: “Em ngoan ngoãn ở  .”
 
Chu Đồng sững sờ tại chỗ.
 
Tần Đường  xa , đồng nghiệp Tiểu Trần ở phòng  việc liền tiến tới vỗ vai an ủi: “  việc ở đây ba năm , Tần Đường mỗi khi  lên mấy vùng núi đó vẫn luôn  một ,  bao giờ dẫn ai theo cả. Kể cả  nước ngoài cũng .”
 
“Cô cho rằng bọn   từng hỏi thử qua ?  cô   dẫn  theo.”
 
“Chính là, bọn  cũng   theo để trông thấy việc đời, nhưng cô  , chính là ngại dẫn  theo sẽ tăng thêm phiền toái đó.”
 
Chu Đồng  đồng nghiệp  xong liền cảm thấy tâm lý  cân bằng .
 
…….
 
Hai giờ chiều Tần Đường đặt chân đến Tây An. Trước khi  bên    sẽ phái  tới đón cho nên cô liền đảo mắt  một vòng xung quanh, nhưng   thấy ai cả. Lôi di động  gọi đến  điện thoại , giải thích tình huống, đầu dây bên  là giọng  sang sảng của một  đàn ông: “Cô Tần, thực xin ,  chó chút việc nên  thể đích   đón cô , cho nên  nhờ  Xuyên tiện đường qua đón cô . Cô đợi một chút,  gọi điện cho   để xem thế nào…”
 
Tần Đường cúp máy,   khỏi sân bay.
 
Mặt trời  lớn, bầu trời xanh thẳm, cô nhắm mắt .
 
Hai phút  điện thoại vang lên, Tần Đường cúi đầu , là  lạ, nhấc máy liền trực tiếp : “Anh ở ? Nếu  tiện thì  địa chỉ,  sẽ tự bắt xe tới.”
 
Bên  im lặng hai giây,  đó một giọng  trầm thấp thuần hậu,  khàn vang lên: “Bãi đỗ xe, xe Jeep đen.”
 
Sau đó thì  với cô biển  xe.
 
Tần Đường ghi nhớ biển  xe, kéo hành lý  tới bãi đỗ xe. Xe Jeep đen vô cùng dễ thấy, bởi vì  bộ  xe đều  bùn b.ắ.n lên,  ánh mặt trời phơi khô, nên trông càng thêm bẩn.
 
Cô  tới, gõ gõ  cửa xe,  đàn ông hạ kính xe xuống: “Xe  khóa, lên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-3.html.]
 
Tiếp theo, ánh mắt liền dừng  một chút.
 
Người phụ nữ  trắng, trắng như tuyết, ở  ánh mặt trời trắng đến mức  cho   lóa mắt.
 
Ánh mặt trời vô cùng chói chang, trong bãi đỗ xe   ít xe. Ánh mặt trời phản xạ lên cửa kính ô tô, quả thực  chút lóa mắt.
 
Người đàn ông trong xe đang gọi điện thoại,  cô chằm chằm, đôi mắt đen nhánh híp , hốc mắt sâu, càng tôn lên vẻ sáng ngời, sắc bén của đôi mắt. Mái tóc cắt ngắn,  khô, làn da màu đồng, ngũ quan sắc nét, là một khuôn mặt rắn rỏi.
 
Tần Đường nhớ  liên hệ lúc  gọi   là  Tưởng, vì  liền lên tiếng: “Ngài Tưởng?”
 
Anh  gật đầu,  với  trong điện thoại: “Thấy  .”
 
Tần Đường    cúp máy xong mới : “ là Tần Đường.”
 
“Tưởng Xuyên, lên xe .”
 
Một tiếng , Lữ An gọi điện thoại cho ,     quyên góp đồ dùng nên bảo  đến sân bay đón , cũng   là ai  dáng vẻ như thế nào, chỉ  tên là Tần Đường.
 
Không ngờ  là một mỹ nữ xinh  dịu dàng.
 
Tần Đường   chuyện, kéo hành lý để  ghế , nhét ,  đó cũng  luôn đằng .
 
Tưởng Xuyên  động tác lưu loát của cô, hạ mắt, xoay chìa khóa, khởi động xe. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời .
 
Trên đường, hai   với   đến vài câu. Tần Đường  chút đói bụng, lấy chai nước khoáng  uống vài ngụm,  khi nhét   túi, thò tay mò mẫm thì rút   một túi bánh mỳ. Cô nghĩ nghĩ một lát, nhớ  đây là của một đứa bé tặng cho cô lúc cô  Vân Nam.
 
Tưởng Xuyên   tiếng động nhỏ,   gương chiếu hậu:
 
“Cô  ăn trưa ?”
 
Tần Đường  cắn bánh mỳ  trả lời, giọng   chút  rõ ràng: “Ừ.”
 
Một lát , Tưởng Xuyên : “ lúc  cũng  ăn. Ăn mỳ nhé?”
 
Ở Thiểm Tây cửa hàng mỳ   cũng , ven đường thôi cũng  tới tận mấy cái. Lúc   qua giờ ăn cơm, tìm một quán cơm còn  bằng ăn một bát mỳ cho nhanh.
 
Tần Đường đáp: “Được.”