Lần  cô   ghế phụ lái,  đầu  Tần Đường,  một chút: “Được  ạ. Chúng  đến bệnh viện thăm Nguyệt Nguyệt thôi.”
 
Tần Đường dập thuốc, nhàn nhạt ừ một tiếng, khởi động xe.
 
Tiểu Bạch lén  cô, thấy sắc mặt cô khang khác so với lúc nãy, mím môi,   nữa.
 
…….
 
Tưởng Xuyên và Lữ An  tìm chủ xe, nhưng cũng như hôm qua, đối phương chỉ phái một luật sư tới, một mực khẳng định lão Trần  bồi thường  bộ, một phân cũng  thiếu. Lữ An tức giận đến mức thiếu chút nữa thì xông lên đánh  với  .
 
Tưởng Xuyên giữ   ,  về phía luật sư: “Nếu chúng   đồng ý thì ?”
 
Luật sư : “Như  thì chúng  đành   tòa thôi. Cái công ty vận chuyển bé tí  của mấy  chắc cũng chẳng  gì đáng giá, chỉ  mấy chiếc xe tải còn  chút giá trị.”
 
Lữ An mắng” Vô sỉ.”
 
Luật sư   những  giận còn : “Lữ An, mắng  là  , nợ thì  trả, đây là điều đương nhiên.”
 
Tưởng Xuyên trầm mặc vài giây, : “ với Khương Khôn,   gặp  .”
 
Luật sư  đổi sắc mặt, nụ   càng sâu: “ Khôn , chờ  mang tiền đến thì mới  thể gặp mặt .”
 
Tưởng Xuyên  lạnh: “Nếu    thì ?”
 
Luật sư  : “Vậy thì  cũng chịu thôi.  nên  chúng    nhiều cách buộc   xuất tiền  đó.”
 
 xong liền rời .
 
Lữ An tức giận đá chân  tường: “CMN!!!”
 
Tiểu Thành  qua, hỏi: “, việc     bây giờ? Chúng  đào   nhiều tiền như  chứ?”
 
Tưởng Xuyên  lạnh: “   chúng  sẽ trả tiền ?”
 
Tiểu Thành: “A, hình như là ……..”
 
Tiểu Thành còn nhỏ, mới  theo Tưởng Xuyên  tầm 4,5 năm nay,    hiểu rõ cuộc sống   của Tưởng Xuyên và Lữ An, nhưng cũng  Tưởng Xuyên  đơn giản, ngày thường bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì,   cũng đều  thể giải quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-31.html.]
 
 bây giờ  tiền đó  hề nhỏ,   bọn họ  thể lấy  , hơn nữa chủ xe rõ ràng   là  dễ chọc.
 
Tưởng Xuyên gõ  đầu   một cái: “ thôi.”
 
Lão Trần vẫn chở ở bên ngoài, thấy bọn họ   vội vàng tiến lên hỏi: “Ông chủ,  chuyện thế nào  ạ? Bọn họ  như thế nào?”
 
Tưởng Xuyên : “  , ông cứ về  , cố gắng  việc.”
 
Lão Trần   liền cho rằng sự việc thực sự  giải quyết xong xuôi,  thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá .”
 
Ông  ông chủ của    bản lĩnh mà.
 
 đường về, Tiểu Thành : “, chuyện   thể để công ty chịu  bộ trách nhiệm   ? Trách nhiệm của lão Trần là lớn nhất, công ty cùng lắm chỉ  thể hỗ trợ một phần thôi đúng ……..”
 
Lữ An   liền đá  chân  : “Tiểu tử nhà  đầu óc  chập  ? Lão Trần lấy   tiền chứ…?”
 
Tiểu Thành phủi dấu chân  quần, nhỏ giọng : “Em chỉ  như  thôi. Dù   nhiều   ít cũng là  mà….”
 
Lữ An trừng mắt liếc   một cái, Tiểu Thành liền cúi đầu,  dám  tiếp nữa.
 
Tưởng Xuyên ngậm một điếu thuốc trong miệng, trong xe khói thuốc lượn lờ, trầm giọng : “Việc      mặt lão Trần.”
 
Tiểu Thành trợn lớn mắt: “,  thật sự  chịu  bộ trách nhiệm ?”
 
Lữ An  đá  : “Đừng  nữa.”
 
Tưởng Xuyên gẩy gẩy tàn thuốc, chuyện  là để nhắm  , lão Trần   vô tội.
 
………
 
Bệnh viện tiến hành mấy hạng mục kiểm tra cho Nguyệt Nguyệt. Sau khi xác định chắc chắn  còn vấn đề gì nữa, Tần Đường mới yên tâm.
 
Mấy hôm nay Tưởng Xuyên và Lữ An luôn  sớm về muộn, cô gần như  hề gặp mặt bọn họ chút nào. Nguyệt Nguyệt  viện mấy hôm, đôi mắt vẫn luôn   bên ngoài, Tần Đường  tâm tư của bé, trưa hôm đó,  khi hỏi qua bác sĩ liền dẫn cô bé  ngoài dạo một vòng.
 
Nguyệt Nguyệt  ăn  nhiều đồ ăn vặt mà  đây cô bé  từng  ăn, còn   công viên giải trí, chơi  nhiều trò chơi  đây   từng  chơi. Nơi nay tràn ngập tất cả sự phồn hoa và mới mẻ đối với cô bé.