Tần Đường mua cho cô bé một chiếc váy mới và vài món đồ chơi nhưng Nguyệt Nguyệt  dám nhận, luôn kéo tay cô, thấp thỏm : “Chị đừng mua, em  thích chúng ……..”
 
cô bé chỉ  chiếc váy  đang mặc: “Em  váy mới ,  cần mua nữa  ạ.”
 
Tần Đường cúi đầu  bé trong chốc lát, nhoẻn miệng : “Vậy  , chị dẫn em  ăn nhiều món ngon nhé!”
 
Chơi đến tận 7h tối, Tần Đường mới dẫn Nguyệt Nguyệt về bệnh viện.
 
…….
 
Trở  nghĩa trạm, bên trong vọng  một tràng âm thanh hỗn loạn/
 
“Gọi Tưởng Xuyên  đây! Trả tiền xong bọn tao sẽ !”
 
A Khởi  lóc: “Đừng đập đồ nữa! Cầu xin mấy  đừng đập đồ nữa mà!”
 
Dì Quế cũng kêu lên: “Mấy thứ  đều  đáng giá, mấy  đừng phá nữa mà…..”
 
“Rầm! Rầm!” Tiếng đồ vật  đạp đổ  ngày càng rõ ràng.
 
Tần Đường nhíu mày, nhanh chóng lái xe tiến .
 
Qua cửa sổ xe, cô thấy trong viện là một đống hỗn loạn, năm sáu  đàn ông mặc đồ đen  thành hai hàng song song như một bức tường ở trong viện. Tiểu Thành  một  trong  đó đạp  chân,  ngừng giãy giụa: “Buông tao ! Bọn mày đừng  khinh  quá đáng! Kể cả   đòi tiền cũng  thể  như , chúng mày đây là phạm pháp….”
 
Còn   xong Tiểu Thành liền  bọn họ đạp thêm mấy phát, ho sù sụ.
 
Ánh mắt A Khởi chợt liếc thấy bóng dáng cô, sáng lên: “Chị Tần Đường!”
 
Mấy  đàn ông áo đen xoay   , Tần Đường mở cửa xe  xuống,  đống hỗn loạn  đất, lạnh nhạt hỏi: “Mấy   gì?”
 
Tên cầm đầu thấy cô liền huýt sáo,   xa : “ ngờ ở đây còn giấu cả   nha.”
 
Tần Đường nhíu mày, trực tiếp hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
 
Tên cầm đầu nhướn mày: “ nhiều  ít, 87 vạn. Sao? Người   trả tiền  Tưởng Xuyên ?”
 
Tần Đường  qua đồ đạc ngổn ngang trong sân: “Mấy  phá hỏng nhiều đồ như , cũng  bồi thường.”
 
Tên cầm đầu : “Mấy thứ   đáng giá.”
 
Tần Đường : “Đáng giá.”
 
Người nọ im lặng trong chốc lát,   phá lên: “Được, tổng cộng chỗ  là 2 vạn , như   là nhiều lắm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-32.html.]
 
Tần Đường  về phía Tiểu Thành  đạp mặt mũi bầm dập ở  đất, tên cầm đầu hiểu ý vẫy tay, Tiểu Thành liền  tự do. A Khởi vội vàng điqua dìu   dậy, sốt ruột hỏi: “   chứ?”
 
Tiểu Thành nhíu mày, đau đến thở  : “cô  xem?”
 
A Khởi cắn môi, lặng lẽ trừng những  đó.
 
Tần Đường : “Đưa  tài khoản đây, ngày mai  chuyển tiền cho mấy .”
 
Tên cầm đầu : “Làm    thể tin cô đây? cô và Tưởng Xuyên  quan hệ gì?”
 
Tần Đường    nhiều với bọn họ, thản nhiên đáp: “Nếu ngày mai còn   tiền thì mấy   đến tiếp cũng . Dù  hôm nay mấy   đánh c.h.ế.t bọn họ thì cũng chẳng lấy  đồng nào .”
 
Người nọ suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng  về phía Tần Đường : “Nể tình   lớn lên ghẹo  như ,  đây liền tin   một .”
 
“.”
 
Đám  kéo  rời , để  trong sân một đống lộn xộn.
 
Tiểu Thanh đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn hỏi: “Chị Tần Đường, chị thật sự trả tiền cho bọn em ?”
 
Tần Đường hỏi : “ thì thế nào? Nhìn   đánh c.h.ế.t ?”
 
Mặt Tiểu Thành nóng lên,  : “,  Tưởng     thể giải quyết việc . Nếu    chị trả tiền ……”
 
“  sẽ trả  cho  .” Tần Đường    dùng chân đá mấy đồ vật loạn thất bát tao  đất: “Mấy thứ  còn dùng  nữa ?”
 
A Khởi vội : “Để em và dì Quế dọn dẹp , cái nào còn dùng  thì giữ ,   thì đánh vứt  thôi.”
 
Tần Đường gật đầu: “Ừ.”
 
A Khởi và dì Quế  xổm  mặt đất dọn dẹp  đồ đạc, Tiểu Thành chạy  nhà tắm rửa, xử lí qua vết thương  cũng  giúp đỡ. Tần Đường dựa lưng  xe Jeep nhắn tin.
 
một lát , từ bên ngoài truyền đến tiếng động cơ.
 
Vài giây , một chiếc xe Jeep đỏ rẽ  trong viện, dừng ngay  mặt cô.
 
Tưởng Xuyên và Lữ An mở cửa xe bước xuống, dùng sức đóng cửa “Rầm” một tiếng.
 
Tiểu Thành vội  lên: “, cuối cùng hai  cũng về .”
 
Tưởng Xuyên nhíu mày,  chằm chằm má  ,  từ trái sang , l**m răng cửa,   đầu  về phía Tần Đường.