Nửa tiếng , Tiểu Thành gọi điện thoại cho Tưởng Xuyên, hết việc.
Tiểu Thành : “Chị Tần Đường sẽ trả tiền cho chúng , đó những đó liền rời .”
Tưởng Xuyên chằm chằm Tần Đường một lúc, mãi cho đến khi cô ngẩng đầu lên mới thôi.
Tần Đường tắt điện thoại , hạ mi mắt, như một con mèo nhỏ lười biếng, thản nhiên hỏi: “Sao?”
Tưởng Xuyên : “ nhớ rõ từng chuyện cần em quan tâm.”
Tần Đường : “Nếu thì bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt bọn họ bắt nạt ?”
Thấy Tưởng Xuyên trầm mặc, Tần Đường tiếp: “Còn cả một đêm cơ mà, nếu thể giải quyết , mai cần đưa tiền cho bọn họ nữa .”
Người phụ nữ ……
Tưởng Xuyên thật túm cô bắt nạt một phen, nhưng cái gì cũng , , xoay bỏ .
Lữ An đến mặt cô: “Tần Đường, cảm ơn cô.”
Tần Đường : “ gì. Các tìm cách giải quyết ?”
Lữ An thở dài một tiếng, lắc đầu : “, chúng lấy tiền lớn như . Nếu là mấy năm thì còn thể, nhưng hiện tại thật sựkhông . cách thì cũng hẳn là , chỉ là ngờ đối phương hành động nhanh như . Nếu cô , nếu ngày mai mà trả , thì gặp rắc chính là cô đó.”
Tần Đường mím môi, bảo Tưởng Xuyên dùng ánh mắt như để , hóa là cảm thấy cô thực ngu xuẩn, xen việc của khác ư?
Chắc là như .
Tần Đường về Tưởng Xuyên đang xổm sửa chân bàn cách đó xa, hỏi Lữ An: “sẽ rắc gì?”
Lữ An giải thích với cô như thế nào, đành : “cô yên tâm, chúng sẽ gây phiền phức cho cô . Nếu đối phương vẫn tiếp tục tìm cô gây phiền phức, Tưởng sẽ nghĩ cách. Hai ngày tới cô chịu khó ở yên tại đây nhé, đừng lung tung.”
Tần Đường ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Có liên quan tới Triệu Kiến Hòa ?”
Lữ An đần mặt : “cô Triệu Kiền Hòa ?”
Tần Đường: “Biết.”
Lữ An đang thêm gì đó thì Tưởng Xuyên liền liếc mắt qua đây : “Rảnh quá việc gì thì qua đây giúp một tay !”
Lữ An hắc hắc, xua xua tay chạy qua giúp đỡ.
Tần Đường tại chỗ cúi đầu xem ảnh chụp trong máy một lát, từ bên tiếng Tiểu Thành truyền tới: “, cái ghế hỏng thành như thế , còn cái bàn nữa… sửa đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-33.html.]
Tưởng Xuyên dậy, phủi bụi trong lòng ban tay, : “A Khởi, mai em cùng dì Quế lên nội thành, thiếu cái gì thì mua cái đó. Bảo Tiểu Thành lái xe chở hai .”
A Khởi gật đầu: “Vâng ạ.”
Tần Đường cất máy ảnh , lên tầng.
Lúc cô tắm xong, mở cửa liền thấy Tưởng Xuyên đang cửa phòng , trong tay cầm một điếu thuốc là châm, môi mím thành một đường thẳng, cô.
Tần Đường qua: “Có chuyện gì?”
Tưởng Xuyên thẳng lên thì cao hơn cô nhiều, cúi đầu cô:
“Ngày mai em trở về .”
Tần Đường nhíu mày: “Vì ?”
Tưởng Xuyên châm thuốc, vẻ mặt vô cảm hít một , cô: “Việc của em ở chỗ xong , về phần Nguyệt Nguyệt thì mấy hôm nữa sẽ đưa cô bé về, em cần ở đây nữa.”
“ ở đây thấy vướng tay vướng chân?”
“.”
“ ăn quá nhiều, nuôi nổi?”
“......... .”
“ cảm thấy trả cho các tiền , khiến cảm thấy mất mặt?”
“..........”
Tưởng Xuyên bất đắc dĩ cô: “một tiền lớn như mà em cũng thể bỏ để giúp chúng , bọn chúng sẽ nghĩ …..em là của .”
Tần Đường: “.......”
Tưởng Xuyên nhạt, đôi mắt đen thẫm, ánh mắt trầm trầm: “Là phụ nữ của , điều nghĩa là gì, em hiểu ?”
cô hiểu.
Mặt Tần Đường nóng lên, may mắn là trời tối, ánh sáng ở hành lang cũng khá tù mù nên thấy.
trong tình huống lúc đó, nếu cô như , cái nghĩa trạm sẽ phá hủy hết. Tưởng Xuyên và Lữ An cũng những công ích khác mà cô tiếp xúc hề giống . Bọn họ nhiều tiền, mặt khác, bọn họ cũng hề tham lam, nên cũng cần lo lắng khi giao đồ cho họ liệu họ ăn bớt cắt xén đồ đạc . Cái nghĩa trạm cũng với mấy điểm từ thiện khác biệt. cô chỉ là giữ nơi .