Tưởng Xuyên nhắc nhở cô: “Nếu em   gặp rắc rối, sáng mai liền rời  .”
 
Tần Đường  lên tiếng, ngước mắt  . cô còn việc   xong, cô   .
 
Tưởng Xuyên cùng  cô, vài giây  thì xoay  trở về phòng.
 
“Từ từ…” Tần Đường gọi với .
 
“Còn chuyện gì ?” Tưởng Xuyên  đầu , trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc.
 
Tần Đường : “  . Lữ An ,  khi đưa tiền  sẽ  còn chuyện gì nữa. Tiền  là của ,    gì là quyền của . Hơn nữa   như  là vì cái nghĩa trạm ,   vì , nên mong  hiểu rõ.”
 
cô  hết liền    kéo chốt mở cửa về phòng.
 
Tưởng Xuyên ở đằng  túm lấy cổ tay cô kéo . cô  đề phòng, chậu rửa mặt trong tay  nghiêng, sữa rửa mặt sữa tắm trong chậu rơi hết  ngoài, cô liền sợ hãi kêu một tiếng, Tưởng Xuyên phản xạ nhanh khom lưng đỡ lấy, hai cái chai nhỏ nhắn tinh xảo liền  gọn trong lòng bàn tay to lớn của .
 
  thẳng dậy,  đồ vật trong tay, đặt   chậu rửa mặt, tay  vẫn nắm chặt cổ tay cô, làn da  tay trắng nõn mềm mại,  chút lành lạnh, nắm trong tay như đang v**t v* một tấm lụa thượng hạng .
 
Tần Đường  đầu ,  vui  .
 
Tưởng Xuyên  thẳng  mắt cô, ánh mắt lạnh : “ , CMN, em trở về ngay cho !”
 
Tần Đường hất cằm: “ về.”
 
cô xoay xoay cổ tay  giãy , lòng bàn tay Tưởng Xuyên thô ráp, dùng sức nắm chặt khiến cô  cảm thấy  chút ngứa,  càng đau đớn nhiều hơn, tức giận lườm : “ buông tay! Là  cho  tiền,  dựa  cái gì mà đuổi ?”
 
Tưởng Xuyên mím môi, nhẫn nhịn đưa lưỡi l**m răng, vài giây , biểu tình liền trở  lạnh lùng, : “Em đừng  hối hận.”
 
Sau đó   trở về phòng.
 
Tần Đường trừng mắt  bóng dáng cao lớn biến mất  cánh cửa, cắn môi, cảm thấy tức nghẹn một cục.
 
một lát , Tưởng Xuyên xuống nhà ăn tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-34.html.]
 
Lữ An, cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Vừa    gì Tần Đường đấy? Bọn  ở  nhà  cô  kêu một tiếng.”
 
Tưởng Xuyên bê bát,  Tiểu Thành và A Khởi, hai  lập tức  đầu  TV, bên trong đang chiếu một chương trình phỏng vấn. Vị khách quý   sopha là một  phụ nữ vô cùng mỹ lệ ưu nhã. Tiểu Thành : “Sao cô   thể trẻ mãi  thấy già  như  nhỉ? Từ khi em còn nhỏ  thấy cô  như  , giờ em  lớn mà cũng  thấy  đổi gì…”
 
A Khởi : “Bảo dưỡng thật là  mà! Cuộc sống  thì làn da cũng sẽ ,   chị Tần Đường mà xem, làn da thật là  mà….”
 
Tiểu Thành  chằm chằm TV trong chốc lát, im lặng cả nửa ngày, A Khởi thấy  liền đá chân  : “Sao tự nhiên  im lặng ?”
 
Tiểu Thành chống cằm, chỉ   phụ nữ trong TV, gãi gãi đầu: “Chỉ là  bỗng nhiên cảm thấy, Tần Đường lớn lên  chút giống với ảnh hậu….. ,   là  chút giống thôi , mà chính là càng  càng thấy giống đó….”
 
“thật ư?”
 
“thật mà, cô  mà xem… đôi mắt , cái mũi ………..”
 
“Hình như là thật nha…”
 
Tưởng Xuyên dừng đũa, ngẩng đầu liếc  TV một cái, máy   chuyển sang  dẫn chương trình.
 
Lữ An dùng đầu gối đụng  một cái: “ Tưởng, Tần Đường   như  , mà bây giờ quả thực chúng  cũng  còn tiền nữa…      dùng tiền của phụ nữ, nhưng bây giờ chúng   còn cách nào khác. Nếu  trả tiền thì sẽ  xảy  tranh chấp cãi cọ với Khương Khôn,  càng   trúng ý   .   mục đích của  là     mà. Tưởng Xuyên,  nghĩ kĩ ,   mà   thì sẽ  dễ dàng rời  như  nữa . Tiền thì chúng  cũng  thể từ từ trả cô  mà,   Tần Đường sẽ  để ý đến chuyện …….”
 
Tưởng Xuyên đặt đũa xuống, rút bao thuốc .
 
“ .”
 
“Vậy ……….”
 
Lữ An  ở vị trí đối diện với cửa, đang  bỗng dưng dừng .
 
Tưởng Xuyên nghiêng   qua, là Tần Đường một  váy đỏ đang  ở cửa.
 
Lữ An  : “cô   ăn cùng ? Để dì Quế nấu cho cô một bát nhé?”