Bình thường  khi cô tắm xong  hiếm khi xuống nhà, dì Quế cũng cho rằng cô đói nên mới  như , vội  lên: “Cháu đợi một chút nhé, dì sẽ   ngay, một chút là .”
 
Tần Đường vội vàng : “Dì Quế, dì  cần vội. Cháu ăn .”
 
Dì Quế   liền xoa tay  tạp dề,  : “Vậy là  , nếu đói thì cứ  với dì một câu, dì  nấu cho cháu.”
 
Tần Đường : “Cháu thực sự  đói mà. Hôm nay cháu dẫn Nguyệt Nguyệt   ngoài chơi, ăn  ít đồ ăn vặt nên đến giờ vẫn còn no  dì.”
 
Lữ An hỏi: “Nguyệt Nguyệt là cô bé  thương ở núi Dương Quyển đó ?”
 
Tần Đường gật đầu: “Ừ.”
 
Lữ An  : “Lũ trẻ ở đó hiếm khi  cơ hội   khỏi núi, một   thậm chí cả đời cũng  chắc   một  nào.   nước, đồ dùng  thiếu thốn, một năm, cả tháng,  khi cả năm cũng chỉ tắm   vài . cô bé     thể   khỏi núi một  đúng là khôngdễ dàng gì, cũng coi như trong họa  phúc . Hai ngày nữa  sẽ đến viện thăm cô bé một chuyến.”
 
Tưởng Xuyên cầm thuốc lá, lúc  ngang qua cô từ phía  liền : “Hai ngày  em đừng tới bệnh viện, để Tiểu Bạch và A Khởi  .”
 
Đôi mắt Tần Đường vẫn  chăm chú về phía TV,  để ý đến .
 
Lữ An  hai ,  nhịn  bật .
 
Tưởng Xuyên cũng coi như   gì, tự  chế giễu một tiếng,  đó rời .
 
A Khởi  cô chăm chú một lúc lâu, Tần Đường phát hiện hỏi: “Tiểu Thành  chị và ảnh hậu Cảnh Tâm  giống  nên em   thử xem… Hình như quả thật  là giống nha!”
 
Tần Đường nhoẻn miệng ,   phụ nữ xinh  trong TV: “Thế ư?”
 
Tiểu Thành vội : “ , thật sự  giống.”
 
Tần Đường  xuống bên cạnh bọn họ,  tiếp lời, cũng  xem TV.
 
Rất nhiều   cô lớn lên  giống Cảnh Tâm, cô  phản bác, cũng  bao giờ giải thích..
 
Giống là đương nhiên . Vì…..đó là  cô mà.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-35.html.]
……..
 
Sáng hôm , dì Quế  đẩy xe  bán đồ ăn sáng nữa, ở nhà  cho   thang bao và sữa đậu nành.
 
A Khởi cầm quyển sổ nhỏ  kĩ  một ,  đó mới cất  trong túi.
 
Tiểu Thành  lấy chìa khóa xe, Tiểu Bạch và Từ Bằng nhàn rỗi   việc gì , Tiểu Bạch liền : “Hay là để bọn em  cùng  ? Ở đây dù  cũng   việc gì ,  cùng   lên đến nơi thì em và Từ Bằng sẽ  bệnh viện với Nguyệt Nguyệt, đợi   mua đồ xong thì   đón bọn em  chúng  cùng về.”
 
 xe còn một ít đồ đạc linh tinh, nhiều thêm hai  chỗ liền chật hơn một chút.
 
Tiểu Thành  chút do dự.
 
A Khởi : “Cho bọn họ  cùng , dù  mua nhiều đồ như , một   cũng   chở hết , đằng nào chả  nhở  Tưởng để một chiếc xe qua chở giúp chứ.”
 
Tiểu Thành nghĩ  cũng thấy đúng, liền gật đầu : “Được,  hai  mau lên xe , chúng    .”
 
Tần Đường  ở  ban công tầng hai, Tiểu Thành vẫy vẫy tay với cô: “Chị Tần Đường, chị ở nhà trông nhà nhé, bọn em  tầm chiều mới về  cơ.”
 
Tần Đường  dấu “OK” với  phía , Tiểu Thành   đến sáng lạn: “Vậy chị   ăn gì  ạ? Khi về bọn em sẽ mua cho chị.”
 
“ cần .” cô .
 
“Vậy  ” Tiểu Thành chui   buồng lái.
 
Xe Jeep đỏ  nhanh biến mất khỏi sân viện.
 
Tần Đường ở trong phòng xử lí  những bức ảnh mới chụp . Thời gian trôi qua  nhanh, cô cảm thấy  chút đói bụng,  đồng hồ, thì  đãquá trưa .
 
cô mở cửa  xuống, định  tìm chút đồ ăn.
 
 lúc , từ bên ngoài  hai chiếc xe tiến , cô khép hờ cửa,  xuống .
 
Từ  xe  mấy  đàn ông mặc đồ đen cao lớn bước xuống.