Trái tim Tần Đường nhảy dựng, cô vẫn  chuyển tiền qua.
 
Vài tiếng “Rầm” vang lên, âm thanh đóng cửa xe vang dội trong sân viện.
 
Vẫn là tên cầm đầu của ngày hôm qua,   : “CMN,     ai thế ? thật là  lịch sự gì cả.”
 
Bước chân  đến cửa của Tần Đường  nhẹ nhàng rút trở về, lặng lẽ đóng cửa , dựa lưng  cửa gọi điện thoại cho Tưởng Xuyên. Phải mất mộtlúc  mới bắt máy, giọng  từ tính vang lên: “Sao ?”
 
Tần Đường  âm thanh cửa  đá từ  nhà vọng lên, hít một  thật sâu, hạ giọng : “Bọn họ  tới nữa.”
 
Bên  trầm mặc nửa giây,  đó nhanh chóng : “Em đang ở ?”
 
“ ở trong phòng.”
 
“Tốt, cứ ở yên tại đó nhé, đừng  ngoài. Cho dù  thấy tiếng động gì cũng   .”
 
“......”
 
“Có  thấy ?”
 
“Ừ.”
 
cô ngoan ngoãn đáp ứng.
 
Tưởng Xuyên  vẻ như  hài lòng, giọng  càng thấp hơn: “ sẽ về ngay bây giờ.”
 
Tần Đường tắt điện thoại,  thấy âm thanh rầm rầm,  vẻ cửa gỗ ở phòng khách   phá . Nhà cũ nên hiệu quả cách âm cũng   lắm, động tĩnh của bọn họ  lớn như , giọng  cũng to, cô   xót một câu.
 
“Mợ nhà nó, cái bàn   phá thành như   mà còn cố sửa . Tưởng Xuyên thật cmn quá nghèo .”
 
“Nghèo thật  là giả nghèo đây? cô gái nhỏ hôm qua   là    tiền, một  tiền lớn như  liền tùy tiện ném  mà  chớp mắt lấy một cái. Quan hệ của Tưởng Xuyên và cô  nhất định  bình thường.”
 
“Mợ nó,  phụ nữ  thật đúng là vô cùng xinh . Chân  dài   trắng, gác lên vai mà  chắc chắn sướng đến c.h.ế.t luôn mất thôi.”
 
……..
 
Tần Đường nhíu mày, nghiến răng tức giận, trong đầu nhớ kĩ giọng  .
 
Dưới lầu  vang lên âm thanh bùm bùm,  cần  cũng    thêm mấy món đồ  quăng hỏng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-36.html.]
 
Động tĩnh lớn như ,   xung quanh cũng  ảnh hưởng. Lập tức cô liền   một giọng  già nua: “Các  đang  cái g……..”
 
“Bà già c.h.ế.t tiệt, biến  chỗ khác! Ở đây   chuyện của bà.”
 
Dưới lầu an tĩnh  vài giây.
 
Rất nhanh, âm thanh đổ vỡ  vang lên, ở ngay  chân cô.
 
“Lên  lầu tìm xem.”
 
Tần Đường nắm chặt di động, mím môi dựa lưng  cửa.
 
Trong viện truyền đến một tiếng hét “Dừng tay” chói tai.
 
cô thầm thở phào một , trái tim đang treo ngược  thả về vị trí cũ.
 
Tưởng Xuyên nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, trong viện là một mớ hỗn độn. Bước  phòng khách thì hầu như  thứ đều  còn nguyên vẹn, chiếc tivi vốn ở  giá   đạp xuống vỡ  đôi, gần nửa cái lăn đến cạnh cửa, hai cánh cửa phòng cũng chịu chung  phận,  đạp rơi cả xuống đất.
 
Lữ An chửi: “CMN…”
 
Sắc mặt Tưởng Xuyên trầm xuống,  tới, bước , lạnh giọng hỏi: “Mấy  đập đủ ?”
 
Tên cầm đầu khoanh tay,    : “Aaydo, cuối cùng Tưởng Xuyên của chúng  cũng trở  .”
 
Đáy mặt Tưởng Xuyên lạnh băng: “Triệu Phong, tiền  sẽ trả, mấy   cần dùng cách  tới khiêu khích .”
 
Triệu Phong  to, chỉ  đống đồ vật  đạp đổ trong sân, : “Cái viện rách nát  của   đồ gì đáng giá ?  Khôn , cứ đập phá một  sẽ là 2 vạn, nếu   trả tiền, thì ngày nào chúng  cũng sẽ đến đập phá, bao giờ đủ 87 vạn thì thôi. A,  đúng,  là 85 vạn chứ nhỉ, vì hôm qua  tới đập một  . Ha ha ha!!!”
 
“Đương nhiên,  cũng  thể chọn cách khác.”
 
Tưởng Xuyên  lạnh một tiếng, ánh mắt thoáng liếc về hai  đàn ông cao to đang  về phía cầu thang lên tầng.  ngẩng đầu, thấy Tần Đường   hành lang tầng 2, máy ảnh  bỏ  khỏi túi đựng, ánh mắt thanh lãnh  xuống phía .
 
 lớn giọng  với hai  đàn ông : “Hai  các ,  xuống   cho !”
 
Hai   chỉ dừng  một chút,  đó vẫn tiếp tục  lên.
 
Tưởng Xuyên lạnh mặt, bước nhanh đến, túm lấy vai hai  , hai   đột nhiên xoay   vung nắm đ.ấ.m về phía . Tưởng Xuyên khom lưng né , buông một tay , tay  trượt xuống, bắt lấy tay  đàn ông, quăng   .