Hai cơn gió thoảng qua, trong viện liền khôi phục sự yên tĩnh như cũ.
Tần Đường vẫn ở phía Tưởng Xuyên, điếu thuốc tay cháy hết, tàn thuốc theo gió cuốn trôi, còn chút gì.
Tưởng Xuyên ném điếu thuốc xuống, xoay cô, khóe miệng cong lên vô cùng rõ ràng:
“ , tên đó mắng em cái gì ?”
Trong ấn tượng của , Tần Đường là thích mang thù, đối với cũng vô cùng khách khí, đường gặp cái gì ngon, cái gì cũng đều mua về cho ở nghĩa trạm. A Khởi một lọ nước hoa, dì Quế ít mứt quả các loại, Tiểu Thành cũng mộtmón quà nhỏ, là một cái bật lửa. Ngay cả Lữ An cũng .
Tưởng Xuyên thì gì cả. đối với đây chỉ là việc nhỏ, hoặc là do cô tìm món đồ thích hợp để tặng, hoặc đơn giản hơn là phần mà thôi.
Lúc nãy khi cô đạp lên vai đàn ông , sức lực hề nhỏ, cứ như là thù với tên đó .
Tần Đường cúi đầu, : “ gì.”
Tưởng Xuyên : “ gì mà một phụ nữ như em tự nhiên đánh ?”
Tần Đường đang định phản bác thì một tiếng “ùng ục” mềm mại vang lên, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để bên cạnh thấy.
Tưởng Xuyên sắc mặt đổi, vẫn như cũ: “Đói ? ăn trưa ?”
Sắc mặt Tần Đường soạt một chút, ửng đỏ lên.
Lữ An ở bên ngoài dọn dẹp thứ, đến đây phiền.
Tần Đường mím mối, nhanh chóng thu thần sắc hổ lúc nãy, : “ đến phòng bếp tìm đồ ăn.”
xong cô nhanh chóng rảo bước , hy vọng phòng bếp .
Bánh bao dì Quế lúc sáng chắc là vẫn còn.
Cũng may, phòng bếp vẫn còn nguyên. Khi cô mở nắp giá hấp bằng sắt , bên trong vẫn còn một chiếc bánh bao trắng trắng.
cô cầm lấy bóp thử một chút, cứng, thử cắn một miếng, nhưng vẫn còn ăn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-38.html.]
Tưởng Xuyên theo từ lúc nào, hình cao lớn ở cửa liền chặn mất phân nửa ánh sáng. bước tới, đoạt lấy cái bánh bao trong tay cô, : “Được , đừng ăn thứ .”
Tần Đường nhíu mày: “Vậy ăn cái gì?”
Nơi là vùng ngoại thành, cơm hộp thì , tới tiệm ăn thì tận nội thành, mà cô cũng ý định .
Tưởng Xuyên cầm lấy cái bánh bao cứng ngắc thả trong xửng hấp, đó vặn vòi rửa tay.
Tần Đường với tay lấy , đầu cũng thèm , chỉ hỏi: “Ăn mỳ nhé?”
Cánh tay đang đưa của cô cứng đờ giữa trung, dùng ánh mắt thể tin nổi : “ nấu mỳ cho ?”
Tưởng Xuyên: “Ừ, nhưng em sẽ đợi một chút. Muốn ăn sủi cảo cũng thể, nhưng tốn chút công sức.”
Tần Đường cảm thấy vô cùng kì diệu, hỏi: “ thật sự nấu ?”
Tưởng Xuyên nhẹ, mở tủ lạnh , lấy thịt bò trong , liếc cô một cái: “Hồi nhỏ nhà nghèo, cái gì cũng , nấu cơm là gì.”
Tần Đường rõ về gia đình , cô chỉ A Khởi lớn lên trong núi, tiền học đại học, dì Quê cũng là ở một thôn nhỏ, hỗ trợ ở nghĩa trạm, nấu cơm cho bọn họ, buổi sáng thì đẩy xe bán bữa sáng ở cổng mấy trường học lân cận, Tiểu Thành thì từ nhỏ thuê, đó thì theo Tưởng Xuyên giúp đỡ ở nghĩa trạm và công ty vận chuyển.
Chuyện của Lữ An và Tưởng Xuyên, cô từng qua.
cô ở phía , thuần thục đun nước thái thịt rửa rau, hỏi:
“Nhà ở ?”
Tưởng Xuyên: “Ở một cái thôn nhỏ thôi, em cũng .”
Tần Đường thấy chú ý, cầm cái bánh bao lên căn hai miếng, hỏi nữa.
Tưởng Xuyên thả mỳ nồi, xoay cô, cái bánh bao nguội lạnh cứng đơ gặm một nửa trong tay cô, cuối cùng coi như khôngthấy gì, hỏi:
“Ba em cô con gái bảo bối của bọn họ chạy xa như thế ?”