“Mẹ ơi, Chu Kỳ tỉnh ?”
 
Đợi một lát liền  tin nhắn trả lời:
 
“Vẫn thế,   bao giờ mới tỉnh  . Bác sĩ   thể là ngay mai,  thể là ngày ….  chung là nhất định sẽ tỉnh . An An,   , con đừng cảm thấy tội , chuyện     của con, con  ?”
 
An An là nhũ danh của cô.
 
Tần Đường cắn môi, cô  .
 
 5 năm ,    vẫn  tỉnh chứ?
 
Đêm  bầu trời  trong,  thể  rõ những ngôi  lấp lánh. Tần Đường ngửa mặt  chằm chằm những ngôi  đó.
 
Có   từng , mỗi ngôi   bầu trời đại diện cho một linh hồn  mất .
 
cô  bầu trời đêm chăm chú, ánh mắt tìm kiếm ba ngôi  .
 
Gần như   đều  với cô, việc     của cô, nhưng thật  bọn họ chỉ là đang an ủi cô, hoặc là e ngại mặt mũi ba  cô nên mới  bất đắc dĩ  như  mà thôi.
 
Còn  lưng thì ? cô  từng  thấy bọn họ mắng  như thế nào. thật  bọn họ vẫn luôn trách cứ cô,  từng tha thứ cho cô.
 
Tưởng Xuyên  lên cầu thang,  vặn  thấy cô đang ngẩng đầu, cần cổ trắng nõn  , đôi mắt ngơ ngác  chằm chằm   trung đến nỗi hàng mi dày cũng  rung động dù chỉ một chút, cả  thoạt  chìm trong bi thương.
 
“Tần Đường.”
 
 gọi cô.
 
cô chậm rãi  đầu , ánh mắt liền trở nên lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
 
Tưởng Xuyên  cô chăm chú một lúc,  đến bên cạnh cô, : “Lần tới em   tới chỗ nào thì hãy   với  một tiếng.”
 
Tần Đường nghi hoặc hỏi: “    một tuần chỉ  tối đa hai chuyến, hoặc là ít nhất hai ngày một chuyến nếu   xe ?”
 
Tưởng Xuyên ừ một tiếng, “ thời gian em ở đây chắc cũng  lâu, nếu em   thì  đương nhiên  sắp xếp.”
 
Tần Đường đột nhiên hiểu  lý do vì  Tưởng Xuyên bỗng nhiên trở nên  bụng như , chắc là vì 87 vạn , “    nhiều chỗ.”
 
“Trong nửa tháng  thể  hết ?”
 
“Chắc cũng chỉ tầm đó thời gian thôi.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-41.html.]
“Được.”
 
 về  tiền  thì Tưởng Xuyên   hề nhắc tới, hai  giống như  đạt  một thỏa thuận nào đó.
 
……..
 
Rất lâu  Tần Đường  gặp ác mộng, trong mơ, từng hình ảnh vụn vặn hiện lên trong đầu cô, chỉ xuất hiện chớp nhoáng. Mà hình ảnh cuối cùng chính là cảnh chiếc xe lăn xuống vực, loại cảm giác  trọng lực  khiến cô hoảng sợ,  nhịn  hét lên một tiếng.
 
Giây tiếp theo, cô   tiếng “rầm rầm rầm”, là tiếng vật nặng va chạm,  đó thì   gọi tên cô. cô   đây là mơ  là thực nữa. cô  tỉnh nổi.
 
………
 
Ngoài cửa, bầu trời   còn trong trẻo như lúc  nữa, mà   đó là mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét.
 
một trận mưa to sắp đến.
 
Hai hôm nay Triệu Phong liên tục mang  đến đập phá đồ đạc, cửa sổ đều  phá hỏng cả, cửa kính  vỡ cũng  kịp , cửa sổ gỗ  gió thổi đến đập  vách tường, vang lên những tiếng vang lớn.
 
Ở  lầu, Lữ An và A Khởi  khỏi phòng, A Khởi rụt cổ hỏi: “ Lữ, nếu trời mưa thì phòng em liệu   nước tràn  ?”
 
Lữ An  tìm dụng cụ để gia cố  cửa sổ cho cô , áng chừng độ rộng của hành lang, : “Chắc là .”
 
Tưởng Xuyên ngủ  sâu giấc,  sớm tỉnh .
 
 ở trần,  mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần dài,   cửa xem xét tình huống.
 
Lúc  qua phòng Tần Đường thì liền phảng phất   vài tiếng kêu nhỏ, vô cùng thống khổ. Bước chân  dừng , thanh âm  xuyên qua mưa gió truyền thẳng  tai, đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên,  lập tức  chút do dự  đến gõ cửa: “Tần Đường.”
 
Gõ liên tục vài tiếng mà bên trong vẫn   phản ứng.
 
Tưởng Xuyên mím môi, đột nhiên dừng ,  đó đưa chân đá thẳng  cửa phòng, loảng xoảng một tiếng, cửa phòng lập tức mở .
 
Trong phòng  tối, Tưởng Xuyên dựa  chút ánh sáng ít ỏi từ bên ngoài chiếu   đến bên mép giường, chính xác nắm  cổ tay cô.  ngoài dự đoán, cô  túm ngược  tay , gắt gao nắm chặt lấy, như là đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất của  .
 
Tưởng Xuyên sửng sốt, nhưng lập tức liền bình thường trở , thấp giọng : “Tần Đường, tỉnh  !”
 
 vội đỡ Tần Đường  dậy dựa  lòng , một tay để ở eo , tay  bóp bóp khuôn mặt cô: “Này!!”
 
Tần Đường đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở lớn, th* d*c.
 
Xung quanh tối đen như mực, cô cái gì cũng   thấy, chỉ thấy   đang dán lên một làn da vô cùng nóng khác, khuôn n.g.ự.c dày rộng,  đàn ông   toát   thở phái mạnh, đang ôm lấy cô. Người đàn ông  tính là quen thuộc nhưng cũng  hẳn là xa lạ,  mà  mang đến cho cô cảm giác an  lạ thường.