Người con gái trong lòng vô cùng mềm mại và ấm áp, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thuộc về cô, vô cùng dễ chịu. Tưởng Xuyên đột nhiên nhớ tới   khi A Khởi  đầu dùng thử nước hoa, hình như xịt  nhiều nên  Tiểu Thành  nhạo, khi đó, A Khởi  hỏi : “ Tưởng, thật sựmùi nồng lắm ?”
 
Đến mức gay mũi thì , nhưng thực sự   dễ chịu như thế .
 
Tần Đường  vội vàng tránh , đầu lẳng lặng dựa  lòng bàn tay , cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay càng ngày càng cao mới khó chịu di chuyển.
 
Tưởng Xuyên thấy  khàn giọng hỏi:
 
“Tỉnh ?”
 
Tần Đường chậm rãi khép miệng , yết hầu một lúc  một thốt   một chữ: “Ừ.”
 
“Ác mộng?”
 
“Ừ.”
 
Lúc nãy  từ trong mơ tỉnh , cả  vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc.
 
Mưa to tầm tã trút xuống, bầu  khí tràn ngập hương vị ẩm ướt mà sạch sẽ, gió lớn lùa  từ cánh cửa sổ đang mở toang, cơn gió mát lạnh thổi tới khiến Tần Đường tỉnh táo .
 
cô đẩy Tưởng Xuyên , im lặng vài giây mới : “ đạp cửa?”
 
Trong bóng tối, dường như  thể cảm nhận  Tưởng Xuyên đang  khẽ: “Ừ.”
 
Tần Đường: “.............”
 
Tưởng Xuyên  dậy, dựa  chút ánh sáng lờ mờ bên ngoài  tới bật đèn.
 
Tần Đường  ở  giường, cái đầu  bù    Tưởng Xuyên, ánh mắt đỏ lên,    đến cánh cửa  đạp hỏng đằng : “  sửa  cửa cho .”
 
Tưởng Xuyên nhướng mày: “Trời sáng thì sửa.”
 
Tần Đường hỏi: "Vậy đêm nay    bây giờ?”
 
Tưởng Xuyên : “Bây giờ là 5h sáng .”
 
cô  : “ gió  lớn.”
 
Tưởng Xuyên  chút bất đắc dĩ,  khẽ: “Được , là  đá hỏng,  sửa.”
 
  xuống nhà lấy dụng cụ.
 
Lữ An  cố định cửa sổ xong, thò mặt  hỏi: “Sao ? Lúc nãy hình như    gọi Tần Đường, còn  tiếng đá cửa,  sẽ  vội vàng đưa  đến tận nơi như thế chứ?”
 
Tưởng Xuyên chợt nhớ tới lúc chiều Tiểu Thành và Lữ An   lấy  báo đáp, liền lạnh giọng : “Vớ vẩn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-42.html.]
 
Tưởng Xuyên mang theo hòm dụng cụ lên lầu, Tần Đường vẫn   giường, chăn cuộn  ,  co thành một đống, đầu gác lên đầu gối, đôi mắt to tròn  chăm chú hòm dụng cụ trong tay : “  sửa trong bao lâu?”
 
“Nhanh thôi.”
 
Tưởng Xuyên vẫn  mặc áo,   chỉ  một cái quần ngủ dài màu đen, eo  thon, cạp quần  trễ,  thể  rõ đường cong của hai khối cơ bụng  cùng kéo dài xuống  biến mất  cạp quần, cơ bắp nổi rõ từng múi, vô cùng hữu lực.
 
Mặt Tần Đường chậm rãi nóng lên, vội cúi đầu   nữa.
 
cô tìm đề tài  chuyện: “Nguyệt Nguyệt  cô bé còn  một   trai, học xong cấp hai liền dừng bởi vì   tiền để  học nữa,   đồng  việc  một năm .”
 
Tưởng Xuyên vẫn tập trung  công việc trong tay, đến đầu cũng   : “Ừ,  nhiều hộ nghèo trong núi đều gặp  tình trạng . Sau khi 9 năm giáo dục phổ cập miễn phí kết thúc thì  nhiều học sinh   đủ tiền học phí đều  nghỉ học, hoặc là cả đợi  việc trong núi, hoặc là  ngoài  việc chân tay kiếm tiền. Số   thể học tiếp  nhiều lắm.”
 
Cho nên, ở các khu xa xôi một chút, một năm  tới hai sinh viên đại học, là một điều  đáng kiêu ngạo.
 
Tần Đường nghĩ một lát, : “Nguyệt Nguyệt khôi phục  tệ, mấy ngày nữa là  thể trở về . Đến lúc đó   đến núi Dương Quyển mộtchuyến nữa.”
 
Tưởng Xuyên tay đỡ cánh cửa, thử kéo  kéo  một chút,  lấy một cái đinh,    cô, ánh mắt đen láy mà trầm lặng: “Em  giúp anhNguyệt Nguyệt tiếp tục  học?”
 
Tần Đường gật đầu: “Cũng   chỉ là một  đứa bé .”
 
Còn những đứa trẻ gặp  tình cảnh giống như thế,   tiền học phí nên  thể  học.
 
Tưởng Xuyên: “Em chắc chắn?”
 
Tần Đường: “Chắc chắn. Chuyện  còn cần  do dự ?”
 
Tưởng Xuyên : “  gì,  chỉ  nhắc nhở em một chút,  một  việc   cứ em  là liền  thể .”
 
Việc  ám chỉ chính là việc một  con gái như cô   chạy  mấy vùng núi cằn cỗi đó để  việc.
 
Chuyện  Tần Đường  suy nghĩ  lâu,   là do nhất thời xúc động, cũng  hề nghĩ chỉ dựa  một  . cô  vĩ đại như , cũng    nhiều chuyện như , nhưng cô cũng  hề nghĩ  giải thích với Tưởng Xuyên.
 
Cửa  hỏng nặng lắm nên sửa cũng  nhanh. Tưởng Xuyên thu dọn hòm dụng cụ, bên ngoài cửa sổ trời vẫn khá tối,  mất một lúc nữa mới thấy hừng đông.
 
   ngoài, lúc  đến nơi, chuẩn  đóng cửa bỗng  đầu  hỏi: “  em  xịt nước hoa ?”
 
Tần Đường mờ mịt: “Hả?”
 
Tưởng Xuyên nhớ tới hương thơm nhàn nhạt   cô,   đó là mùi gì, chỉ cảm thấy  dễ ngửi, ánh mắt  lướt qua một đống chai lọ mỹ phẩm cô để  bàn,   nước hoa, liền nhàn nhạt : “  gì.”
 
 xoay    ngoài, cũng đóng luôn cửa .
 
Tần Đường   giường, vài giây  mới hiểu  ý của Tưởng Xuyên, mặt chậm rãi đỏ lên, nhỏ giọng mắng với  khí: “Lưu manh!”