Ngày hôm  tỉnh , trời  trở nên trong xanh, tới buổi chiều thì       dấu vết của cơn mưa lớn đêm qua nữa.
 
Tiểu Thành và Lữ An cũng  sửa xong kính cửa sổ ở tầng 1.
 
Tần Đường tới bệnh viện thăm Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt lôi kéo tay cô hỏi: “Chị ơi, khi nào thì em  thể về nhà ạ?”
 
cô bé còn nhỏ,  khi ở bệnh viện vài hôm, y tá mang cô bé   các loại kiểm tra, cô bé   hiểu những lời bác sĩ  nhưng cô bé    , ở chỗ  một đêm tốn  nhiều tiền.
 
Tần Đường hỏi bé: “Em nhớ nhà ?”
 
Nguyệt Nguyệt  chút thấp thỏm, cúi đầu, nhỏ giọng : “Vâng, với  một buổi tối ở đây tốn  nhiều tiền, tiền   thể đủ để  trai em đóng học phí ….”
 
Tần Đường cầm tay cô bé, tiểu cô nương làn da ngăm đen, ngón tay thô ráp vì ở trong núi  nhiều trẻ con từ nhỏ    việc giúp đỡ gia đình, mà Tần Đường thì   nuông chiều từ bé, cô  bao giờ trải qua cảm giác sinh hoạt khổ sở,  càng   cảm giác   tiền là thế nào.
 
Mấy năm nay  qua nhiều nơi nghèo khó mới thấy  để tồn tại bọn họ  cố gắng đến mức nào. Tần Đường nắm chặt bả vai Nguyệt Nguyệt : “Nguyệt Nguyệt, tin chị,  trai em nhất định  thể đến trường một  nữa.”
 
Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Vâng, một năm nay  trai em   việc vô cùng chăm chỉ, trong nhà nhất định sẽ sớm  đủ tiền cho    học tiếp.”
 
Tần Đường : “Ừ,  trai em học  giỏi  ?”
 
Nguyệt Nguyệt nhoẻn miệng : “Tất nhiên  ạ,  trai em thông minh hơn em nhiều.”
 
Tần Đường  tìm bác sĩ chủ trị của Nguyệt Nguyệt, bác sĩ : “cô bé   cả, cô  thể  thủ tục xuất viện bất cứ lúc nào. Đến lúc cắt chỉ thìnhớ đến tái khám  một lượt luôn là .”
 
Tần Đường cầm hóa đơn  thanh toán viện phí, ở  hành lang tình cờ gặp  tên cầm đầu hôm đó, cô nhớ rõ   tên là Triệu Phong, bên cạnh    một  đàn ông nữa, vết sẹo chỗ mi tâm thoạt  vô cùng hung dữ.
 
 lúc  đến chỗ ngoặt, Tần Đường dừng  trong giây lát, cuối cùng quyết định xoay   hướng khác thì…
 
“Tần tiểu thư.”
 
Triệu Phong  thấy cô.
 
Tần Đường  đầu , bình tĩnh mà lạnh nhạt  bọn họ: “Có việc gì?”
 
Triệu Kiến Hòa cũng  nhạt   phụ nữ  mặt.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-43.html.]
Triệu Phong  : “  gì, chỉ  ngờ   thể gặp  thôi. Tưởng Xuyên xuống tay quá độc, mấy   em của  đều   viện cả .”
 
Tần Đường bình tĩnh hỏi: “   gì?”
 
Triệu Phong xua xua tay: “ cần khẩn trương,  chỉ thuận miệng  thế thôi, tiền cũng  trả hết , bọn  tạm thời   gì mâu thuẫn cả, sẽ  vô duyên vô cớ tìm   gây chuyện .”
 
Tạm thời?
 
Tần Đường  tiếp tục để ý nữa, nhanh chân rảo bước rời .
 
Bệnh viện  đến   tấp nập, bọn họ cũng  thể  gì .
 
Lúc chạng vạng lái xe trở về nghĩa trạm  vặn gặp Tiểu Thành lái xe ba bánh trở về,  xe chất đầy bao tải lớn nhỏ. cô thấy thế hỏi: “Lại  ai nào gửi đồ đến ?”
 
Tiểu Thành nhảy xuống xe: “ , bình thường cũng  , nhưng thật    nhiều đồ    dùng , bọn em chỉ  thể chọn một ít đồ hữu dụng mang .   một chuyến đúng là  dễ dàng,  tốn tiền  tốn sức.”
 
Tần Đường  tới giúp đỡ tháo dây buộc, Tiểu Thành thấy  tay cô vẫn còn cuốn băng, vội đoạt lấy dây trong tay cô : “Tay chị vẫn còn đang  thương, chị  cần tới, chỗ  cứ để em.”
 
Tần Đường vỗ tay phủ bụi,  tiếp tục nữa..
 
cô  gần một bước, khép chân cuốn váy ,  xổm xuống cùng Tiểu Thành, Tiểu Thành vội vàng  tìm cho cô một cái ghế nhỏ.
 
Tần Đường   ghế, hỏi vu vơ: “Sao Triệu Kiến Hòa    tù?”
 
Tiểu Thành do dự một chút, phân vân    nên   , nhưng hình như  Tưởng cũng  bảo là    nhỉ, cho nên liền trả lời: “Lừa đảo.”
 
Tần Đường chớp chớp mắt: “Lừa đảo tiền quyên góp?”
 
Tiểu Thành : “ thế, hơn nữa còn là  nhiều.   vốn cũng     gì cho cam, nhưng     nhà từ thiện  nhận tiền quyên góp của  . Bao nhiều tiền thì em   nhưng nhất định   con  nhỏ. Số tiền đó  Triệu Kiến Hòa cùng một đám  nữa ăn sạch, chỉ để  chút ít   từ thiện khiến  thứ  thiếu thốn nay càng thêm thiếu thốn.”
 
Quả nhiên là đồ bại hoại, lợi dụng lòng  của nhiều  như , bảo  xã hội  càng lúc càng lạnh lùng.
 
Đáng giận nhất là, tiền đó vốn là để giành cho những  cần tiền  chữa bệnh gấp, cho mấy đứa nhỏ vùng núi  mua chút đồ dùng học ập, cho những   thể  học tiếp vì  đủ tiền học phí…
 
Tần Đường hỏi tiếp: “Chuyện  thì liên quan gì đến Tưởng Xuyên?”