Tiểu Thành hạ giọng : “ Tưởng vốn  việc cho Triệu Kiến Hòa, Triệu Kiến Hòa cũng  tin tưởng  , thật  ngờ việc  bòn rút quỹ  chính là do  Tưởng khai , đây chính là phạm pháp, chắc chắn sẽ   tù… Vốn dĩ Triệu Kiến Hòa cũng  bạn gái, bạn gái còn là quan nhị đại, nhưng cũng vì việc  nên  liên lụy đến cả nhà cô , cha cô  cũng vì  mà ngã ngựa… Thực  cũng  tính là liên lụy, vì nhà cô ả  cũng là tham quan…  chung là đây chính là một ân oán lớn.”
 
Tần Đường nhíu mày, hóa  là như .
 
Còn đang tập trung,   Tiểu Thành ghé sát   thầm: “Thực  Triệu Kiến Hòa  phán tới mười mấy năm tù cơ, nhưng   vì    thả  sớm như … Em nghĩ, vụ đ.â.m xe   nhất định là do Triệu Kiến Hòa dở trò.”
 
Tần Đường  phản bác, bởi vì, việc đó chỉ sợ mới là bắt đầu mà thôi.
 
“Vậy Triệu Phong thì ?”
 
Tiểu Thành  xổm  mặt đất,  dỡ đồ  : “Triệu Phong í ……”
 
 lời còn   xong,  hình liền bổ nhào về phía , Tiểu Thành lập tức  đầu  mắng: “Đệt! Thằng khốn nào……”
 
Thắng khốn nào dám đá  lưng ông!
 
Cậu  mạnh mẽ nuốt nửa câu    bùng, hắc hắc bò dậy,  đầu  về phía Tưởng Xuyên miệng còn ngậm nửa điếu thuốc đang  đằng : “, hóa  là  .”
 
Tưởng Xuyên  nhạo một tiếng: “Đệt cái đầu !”
 
Tiểu Thành: “...........”
 
Tưởng Xuyên cúi đầu  Tần Đường hỏi: “Tò mò chuyện của    tới gặp trực tiếp  mà hỏi?”
 
Tần Đường      đằng    bao lâu, nhưng dù  cũng là  ở  lưng   dò hỏi chuyện của  ,  còn  đương sự bắt quả tang tại trận, nên mặt  đỏ lên, ngửa đầu  Tưởng Xuyên: “Lúc ở Du Lâm  hỏi nhưng   .”
 
Tưởng Xuyên : “Vậy về  em  thể hỏi  mà.”
 
Tần Đường: “ hỏi thì  sẽ  ?”
 
Tưởng Xuyên hút thuốc: “Tùy tâm trạng.”
 
“..........”
 
“Lại đây một chút.”
 
Tần Đường vẫn  im  cái ghế nhỏ,  nhúc nhích.
 
Tưởng Xuyên   vài bước   thấy tiếng bước chân nên  đầu  , thấy cô nương  vẫn đang đoan đoan chính chính  trênghế, đến cái m.ô.n.g cũng  thèm dịch chuyển, ánh mắt liền trầm xuống: “Tần Đường,   chuyện   với em. Lại đây.”
 
Tần Đường cuối cùng cũng động đậy, nhưng chỉ là xoay    về phía Tưởng Xuyên: “Có chuyện gì thì  .”
 
Tưởng Xuyên  cô chăm chú một lát, : “Ngày mai  sẽ  Trấn Ba một chuyến, em    cùng ?”
 
Ngón tay Tần Đường khẽ nhúc nhích, cúi đầu,  trả lời.
 
Tưởng Xuyên cho rằng cô   , “  thì thôi.”
 
Sau đó thì xoay  rời .
 
Cơm nước xong xuôi, Tưởng Xuyên  nhận  Tần Đường  vài  cắn đũa   trong suốt bữa cơm thế là  cho rằng cô cũng  .
 
 chờ cả đêm cô cũng  tới tìm.
 
Ba ngày .
 
Tưởng Xuyên từ Trấn Ba trở , cùng về còn  Tào Thịnh  gặp một  ở Du Lâm. Trong lòng Tào Thịnh là một cô bé tầm 3-4 tuổi, tóc tết hai bên, đôi mắt  to và sáng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, trông vô cùng đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-44.html.]
 
cô bé từ trong lòng Tào Thịnh nhảy xuống, đang  chạy  thì  Tào Thịnh ngăn : “Từ Từ ngoan,   chạy.”
 
Từ Từ chu môi,  chút  vui : “Vì    chạy ạ?”
 
Tào Thịnh xoa đầu cô bé, dịu dàng : “Chạy nhanh sẽ  ngã  đau, Từ Từ  sợ đau ?”
 
Từ Từ : “Sợ, nên Từ Từ sẽ  chạy nữa.”
 
“Ngoan.”
 
Hiển nhiên đây   là  đầu tiên cô bé tới đây, vô cùng ngoan ngoãn  lượt chào hỏi từng .
 
Tần Đường sờ sờ b.í.m tóc của cô bé, khom lưng  cô bé : “Em tên là Từ Từ  ?”
 
Từ Từ gật đầu: “Vâng ạ.”
 
Tào Thịnh ở  đây một đêm, đây là Tần Đường từ chỗ A Khởi mà  . Từ Từ  bệnh tim bẩm sinh, Tào Thịnh là mang con gái tới Tây An để khám bệnh.
 
Sáng sớm hôm , Tưởng Xuyên lái xe tới bệnh viện, Tần Đường và Từ Từ  ở ghế , còn Tào Thịnh  ở ghế phụ.
 
Từ Từ từ lúc lên xe vẫn luôn : “Chú ơi,  thể   bệnh viện  ạ?”
 
Tưởng Xuyên : “Cháu thử hỏi cha cháu xem    ?”
 
Từ Từ: “ chú mới là  lái xe nha.”
 
Tần Đường lấy từ trong túi  một cái kẹo m*t, cô ghé sát  lưng ghế phụ, nhỏ giọng hỏi Tào Thịnh: “Có thể cho cô bé ăn kẹo ?”
 
Tào Thịnh: “Có thể.”
 
Tần Đường ôm Từ Từ  lên đùi , Từ Từ thấy kẹo trong tay cô lập tức  vui vẻ: “Cho em ạ?”
 
Tần Đường bóc vỏ kẹo , đưa tới đút cho Từ Từ: “Em   ăn ?”
 
Từ Từ đương nhiên là  ăn, cả đường  ngoan ngoãn ăn kẹo,  náo loạn nữa.
 
Tới bệnh viện, Tần Đường bế Từ Từ xuống xe, tiểu nha đầu vẫn vô tư l**m kẹo que, đôi mắt to  híp , dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
 
Tưởng Xuyên  tới , đột nhiên trong đầu xuất hiện một mảng kí ức mơ hồ, hình như  từng  một cô bé như …………
 
A, một cô bé   nhè…
 
Tưởng Xuyên  nghĩ   thành tiếng.
 
Tần Đường   đến mức kì lạ, nhịn   hỏi: “  cái gì?”
 
Tưởng Xuyên: “  gì.”
 
Tần Đường: “rõ ràng   .”
 
Tưởng Xuyên  cô, môi  cong lên: “Nhớ tới một cô bé   nhè.”
 
Tần Đường: “..........”
 
Tào Thịnh duỗi tay  bế Từ Từ, nhưng tiểu nha đầu  hình  uốn éo né tránh, duỗi tay hướng về phía Tưởng Xuyên: “Con  chú bế cơ.”