Anh Đến Như Nắng Mai - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-09-09 05:39:41
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Xuyên cong môi, đưa tay đón lấy cô bé, Từ Từ hôn chụt một cái , mang theo hương vị ngọt ngấy của kẹo, Tưởng Xuyên dùng mu bàn tay lau .

 

Tần Đường chuẩn thủ tục xuất viện cho Nguyệt Nguyệt, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhắc nhở Tưởng Xuyên: “Mấy hôm tới đây gặp Triệu Phong và Triệu Kiến Hòa, mấy đánh cũng đang ở đây.”

 

Tưởng Xuyên hỏi: “Có bắt nạt ?”

 

Tần Đường: “......... .”

 

Tưởng Xuyên giật lấy hóa đơn trong tay cô: “Để .”

 

Tần Đường theo phía : “ cùng , còn tiền thuốc vẫn thanh toán xong nữa.”

 

Tưởng Xuyên bỗng nhiên dừng bước, Tần Đường chú ý, mũi liền va mạnh lưng , đau đến tê rần, ngẩng đầu trừng mắt Tưởng Xuyên.

 

“Em cảm thấy chút tiền thuốc men trả nổi?”

 

“..........”

 

Tần Đường hề ý , Tưởng Xuyên khẽ một tiếng: “Chút tiền đó vẫn .”

 

……..

 

Từ Từ yêu cầu viện, Tào Thịnh đương nhiên ở để trông nom, Tần Đường cùng Tưởng Xuyên mang Nguyệt Nguyệt trở nghĩa trạm.

 

đường, Tần Đường với Nguyệt Nguyệt: “Hai ngày nữa sẽ mang em về nhà.”

 

Nguyệt Nguyệt vui, ôm lấy mấy quyển sách mới Tần Đường mua cho, thỏa mãn.

 

Lần núi Dương Quyển chỉ Tần Đường và Tưởng Xuyên.

 

Tiểu Bạch và Từ Bằng cũng theo, nhưng Tưởng Xuyên ngại phiền phức nên đồng ý.

 

Nguyệt Nguyệt ở ghế , vịn cửa sổ, lưu luyến rời thành phố lớn .

 

Trở núi Dương Quyển, thôn dân và mấy đứa trẻ vẫn như ở cửa thôn để nghênh đón, Nguyệt Nguyệt thấy cha trai của thì liền vội vàng chạy tới.

 

Tần Đường về phía trai của Nguyệt Nguyệt, là một bé tên là Triệu Tiểu Dương, vóc dáng cao, làn da đen bóng, thoạt tinh thần.

 

Thôn dân đối với hai vô cùng nhiệt tình.

 

Tần Đường mang theo máy ảnh khắp nơi chụp ảnh, chỗ thực sự nghèo, nghèo đến mức cho chua xót.

 

Cao nguyên đất vàng, đường núi gập ghềnh nhỏ hẹp, gỗ mục và tạp vật.

 

Khu nhà tiểu học duy nhất trong thôn chỉ là một căn hầm trú ẩm cũ bằng đá phân thành 3 phòng, bảng đen và bàn ghế mới đưa từ khiến chỗ trông khá hơn nhiều, nhưng vẫn thiếu thốn như cũ.

 

Mà mấy đứa trẻ bên trong đứa nào đứa nấy quần áo đều cũ nát, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh, như những ngôi trong căn cầm trú ấm tối tăm.

 

…………

 

Buổi tối, Tưởng Xuyên và Tần Đường ở nhà Nguyệt Nguyệt ăn cơm.

 

Ngoài sân vô cùng tiêu điều, ba căn phòng chính là dùng bùn đắp sửa chữa thành nhà ở. Gia đình họ lấy những món ăn nhất để chiêu đãi hai . Tần Đường hỏi Triệu Tiểu Dương: “Em học trung học ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-45.html.]

 

Triệu Tiểu Dương : “Muốn ạ.”

 

Cha Nguyệt Nguyệt mang bình rượu lâu năm của chiêu đãi bọn họ, Tưởng Xuyên uống với ông vài chén, khá nặng.

 

Trước mặt Tần Đường cũng một chén, cô cầm lên uống mấy ngụm nhỏ, hương vị tệ. Tưởng Xuyên vốn định nhắc nhở cô rượu khá nặng, chỉ nên uống nhâm nhi, nhưng thấy vành tai mềm mềm trăng trắng của cô bắt đầu ửng hồng, liền đầu tiếp tục uống rượu với cha Nguyệt Nguyệt, giả bộ thấy gì, cũng nuốt luôn mấy câu nhắc nhở xuống.

 

Tần Đường biểu đạt ý tứ là sẽ giúp Triệu Tiểu Dương học cao trung, học đại học, cả nhà Nguyệt Nguyệt hết lời cảm tạ.

 

Từ nhà Nguyệt Nguyệt , Tần Đường về phía núi rừng tối đen như mực, gần như một tia ánh sáng nào cả, thật .

 

Tưởng Xuyên nắm chặt cô tay cô: “ theo .”

 

lấy điện thoại , dựa ánh sáng từ màn hình di động xuống đất.

 

Tần Đường giãy , cẩn thận dẫm theo dấu chân Tưởng Xuyên mà .

 

Trong thôn chỗ ở, bọn họ hôm nay ở gian phòng duy nhất của một cô giáo trong thôn.

 

Nhà Nguyệt Nguyệt ở khá xa, trở về mất đến 40 phút, hơn nữa đường khó , ban đêm dường như .

 

qua một gia đình nông hộ, lúc qua đường núi, đường bắt đầu gập ghềnh khó , dẫm chân là cỏ dại, cảm giác rung động nhè nhẹ, Tần Đường chút khẩn trương: “sẽ rắn chứ?”

 

Tưởng Xuyên bật : “Có…”

 

Tần Đường liền hoảng hốt, tiếp:

 

“Có liền bắt vài con hầm canh cho em uống.”

 

“......... cần.”

 

Tưởng Xuyên to.

 

Tần Đường cắn môi , cảm thấy đang trêu chọc.

 

Thế núi nghiêng, Tưởng Xuyên nắm chặt cổ tay Tần Đường để phòng cô ngã.

 

Tần Đường cảm thán: “Mỗi ngày Nguyệt Nguyệt học đều qua chỗ ?”

 

Tưởng Xuyên thấp giọng ừ một tiếng.

 

Hồi còn bé Tưởng Xuyên cũng ở trong núi, khi đó nhà cũng nghèo, học cũng qua một đoạn đường núi dài. Đứa nhỏ trong núi đứa nào đứa nấy cũng đều nhanh nhẹn linh hoạt như khỉ, vấp ngã thế nào vẫn thể bò dậy mà tiếp, giống cô gái mềm phía .

 

bước lên một tảng đá lớn, khom lưng, tay đặt eo cô, dùng một chút sức liền dễ dàng ôm cô lên.

 

Trong bóng đêm, cô đụng thể Tưởng Xuyên, hô hấp của hai hòa quyện, một nặng nề một nhẹ nhàng, cả hai đều phảng phất hương rượu.

 

Tay Tần Đường bám lên vai Tưởng Xuyên, cúi đầu vững .

 

Cánh tay Tưởng Xuyên vẫn vòng qua eo cô, bàn tay to lớn hữu lực nhéo eo cô một cái, hô hấp Tần Đường liền cứng : “ bỏ tay !”

 

Tay Tưởng Xuyên càng ôm chặt hơn, khàn giọng hỏi: “Nếu buông thì ? Em sẽ ?”

 

Loading...