Anh Đến Như Nắng Mai - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-09-09 13:16:12
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc ở đây, Tần Đường hỏi thăm qua thôn trưởng, đứa nhỏ trong thôn đủ tiền học trung học tầm 5-6 em, cô ghi tên mục ghi chú trong điện thoại, bởi nơi hệ thống thông tin , Internet, sóng di động thì cũng lúc lúc , cô thể gọi điện cho lão Viên .
Mẹ của Nguyệt Nguyệt mang tới một túi táo khô, ngại ngùng :
“Ở nơi của chúng thứ gì cả, chỉ nhiều táo, chỉ là hai tới đúng lúc, táo mới đang nở hoa, tới tháng 10 mới táo ăn .”
Tần Đường nhận lấy cái túi trong tay bà, : “Cháu cảm ơn.”
Tưởng Xuyên ở phía hút thuốc chờ cô.
“ thôi.” Tần Đường đến bên cạnh .
Hai một đoạn đường núi gập ghềnh mới tới chỗ đỗ xe máy, Tưởng Xuyên sải bước lên xe, hai chân thon dài chống lên đất, Tần Đường bám vai , thuận thế trèo lên xe, Tưởng Xuyên : “Bám chặt.”
Tần Đường mới túm lấy áo Tưởng Xuyên, chiếc xe liền lao như một mũi tên.
Đường đất vô cùng nhấp nhô, gập ghềnh xóc nảy.
Vẫn xóc đến phát điên như cũ, Tần Đường nhịn : “Đến lượt đèo.”
Tưởng Xuyên nghiêng đầu: “Tỉnh .”
Tần Đường cắn môi: “Vậy chậm .”
“Em bám chặt hơn .”
“ bảo chậm mà.” Tần Đường : “Mông đau.”
“..........”
Tưởng Xuyên tiếng, giảm tốc độ: “ em mỏng manh em còn nhận.”
Tần Đường nhịn nữa, hung hắng véo eo Tưởng Xuyên một cái, nhưng bắp thịt tay cứng như đá, cũng Tưởng Xuyên đau .
Tưởng Xuyên vốn nghiêng về phía , Tần Đường véo xong liền thẳng lưng lên, lạnh giọng cảnh báo: “Còn lộn xộn ném em xuống đó.”
……….
Trở huyện Giai là chạng vạng, Tưởng Xuyên tìm một nhà nghỉ nhỏ thuê hai phòng.
Ở núi Dương Quyên ba ngày tắm, bước phòng, Tần Đường liền nhịn lập tức lao phòng tắm đầu tiên.
một lát gõ cửa.
cô lau đầu cách một cánh cửa hỏi: “Ai ?”
Tưởng Xuyên: “, xuống ăn cơm.”
Tần Đường: “ chờ một chút.”
Tần Đường váy , cầm lấy túi xách, ôm lấy máy ảnh, cứ thế mặt mộc mở cửa.
Tưởng Xuyên dựa cửa hút thuốc, tiếng mở cửa nghiêng đầu cô: “Tắm thôi mà cũng lâu như . Tốn nước!”
Tần Đường nhịn cãi : “Ba ngày tắm, đương nhiên là lâu .”
Tưởng Xuyên cũng nữa: “ thôi.”
Hai ở đầu phố huyện, nơi nhiều quán ăn ngon lắm, Tưởng Xuyên hỏi: “Em ăn gì?”
Tần Đường quanh một lượt, chỉ về một quán ăn vẻ sạch sẽ: “Chúng qua đó ăn , gọi vài món xào.”
Tưởng Xuyên ý kiến, bước .
Nhìn qua thực đơn, hỏi: “Em ăn thịt dê ?”
Tần Đường gật đầu: “Ừ.”
đưa thực đơn cho cô, “Vậy em cứ gọi , chạy mua bao thuốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-47.html.]
…….
Tưởng Xuyên đến quầy hàng chỗ ngoặt mua bao thuốc, thấy bên cạnh là cửa hàng sữa, liền tới hỏi: “Mấy cô gái trẻ thì thích uống gì ?”
Nhân viên bán hàng ngốc lăng một chút, đó liền nhanh nhảu giới thiệu: “Món thường gọi nhất là sữa, chanh, nước trái cây các loại.”
Tưởng Xuyên liếc mắt một lượt: “Vậy cho một ly chanh .”
Đợi một lát, nhân viên mang chanh đưa cho : “Của quý khách đây ạ, hoan nghênh quý khách tiếp tục ghé thăm.”
Tưởng Xuyên miệng ngậm thuốc, xách theo cốc chanh trở về quán.
Di động trong túi vang lên, lấy , là lạ.
Tưởng Xuyên vẩy tàn thuốc xuống đất, bắt máy, nhưng chuyện.
Đối phương lên một tiếng, Tưởng Xuyên liền nhận giọng của đối phương: “Triệu Kiến Hòa.”
Triệu Kiến Hòa : “Tưởng Xuyên, chú còn gọi một tiếng , bây giờ mở miệng ngậm miệng liền Triệu Kiến Hòa, thật đúng là khách khí mà.”
Tưởng Xuyên nhạt: “ cùng lý tưởng, hợp tác .”
“Biết đấy….”
Ấn đường Tưởng Xuyên đột nhiên nhăn , nhanh chóng trở quán ăn ban nãy. Chỗ của Tần Đường một bóng , bàn vẫn còn hai đĩa đồ ăn còn động đũa.
Ông chủ bê một bát canh thịt dê tới, Tưởng Xuyên liền xách cổ áo ông lên, ông chủ cả kinh rơi cả bát canh xuống đất, canh dê nóng hổi b.ắ.n lên đùi khiến ông chủ bật kêu thành tiếng.
Sắc mặt Tưởng Xuyên tối tăm đến dọa , hỏi: “cô gái lúc nãy ở đây ?”
Ông chủ vội vàng : “ … vẫn luôn bận rộn xào rau ở bên trong nên cũng chú ý….”
Tưởng Xuyên đẩy ông , rút điện thoại gọi tới nãy.
“Triệu Kiến Hòa, mày gì thì cứ tìm đến tao đây , đừng động tới cô .”
Triệu Kiến Hòa lạnh: “Mày tư cách gì mà đòi điều kiện với tao?”
Tưởng Xuyên : “Quỹ An Nhất.”
Quỹ An Nhất là một quỹ từ thiện do ảnh hậu Cảnh Tâm và chồng là Tần Sâm thành lập danh nghĩa con gái nhằm giúp đỡ trẻ em nghèo hiếu học. Trước đây Triệu Kiến Hòa cũng từng thành lập quỹ từ thiện nên đương nhiên đến quỹ An Nhất .
“Ý mày là gì?”
“Tần Đường là con gái của Tần Sâm và Cảnh Tâm.”
Tần gia bảo vệ con gái , ảnh chụp Tần Đường mạng cũng chỉ vài tấm lúc còn nhỏ của cô, khi lớn lên thì , nhưng tên cô trong giới nhiếp ảnh và giải trí thì hề xa lạ.
Nhiếp ảnh gia Tần Đường.
Hai chữ cũng thể thấy .
Triệu Kiến Hòa im lặng vài giây, đó bật : “Tưởng Xuyên, nếu mấy năm mày lời lẽ lão tử đây sẽ thấy sợ….”
Trong lòng Tưởng Xuyên trầm xuống: “Mày định gì?”
Triệu Kiến Hòa càng to: “Yên tâm, tao sẽ động đến cô .”
“Địa điểm.”
Triệu Kiến Hòa dừng một chút: “Tao đang đường trở Du Lâm, mày đến Du Lâm thì liên lạc .”
Điện thoại ngắt, Tưởng Xuyên hung hăng nắm chặt di động đến mức bóp nát nó .
nhanh chóng xoay , ông chủ ở phía liền hô lên: “Này, còn trả tiền mà…….”
Tưởng Xuyên rút 200 tệ vứt lên bàn, đó nhanh chóng rời .
Trong bóng đêm, một chiếc xe Jeep đang lao nhanh đường quốc lộ.