Cô gái  là   tiền,   qua là   chịu  khổ,    là mang tiền mang đồ đến đây, Lữ An  chiêu đãi cô   một chút, tránh cho cô  vui  bỏ .
 
Tần Đường  từng  qua  ít địa phương nghèo,  từng ngủ  phản cứng, cho nên nơi  so với nhiều nơi khác, điều kiện cũng  hơn nhiều.
 
Cô  hề kén chọn : “ ở đây cũng , sáng mai cùng các    việc luôn. Chờ các  vận chuyển xong hết đồ thì  cũng rời .”
 
Lữ An nhướng mày: “Vậy , cô ở đây nghỉ ngơi một lát, đợi phòng dọn xong  sẽ bảo cô.”
 
Tiểu Thành tiến  gần, gãi đầu  Tần Đường : “Cô Tần, để  dẫn cô  nghỉ ngơi.”
 
Tần Đường chỉ  cái ghế  bóng cây : “Không cần,   ở đây là  .”
 
Tưởng Xuyên hai ngày hôm nay đều chạy đường dài, đang  xồm  mui xe xem xét, vặn vặn cổ, giọng  toát  sự nhàn tản lười biếng: “Lát nữa đem xe  rửa  kiểm tra  một chút, động cơ  chút vấn đề.”
 
Tần Đường theo bản năng  về phía  , nhíu mày một cách rõ ràng.
 
Lữ An thấy sắc mặt cô  đổi, vội giải thích: “Không  việc gì, nếu xe  vấn đề gì lớn,  Tưởng    đón cô .”
 
Lữ An liếc mắt  Tưởng Xuyên  hiệu, xe  vấn đề còn  đón , bây giờ  còn  trò  thẳng  mắt  …
 
Tưởng Xuyên hạ mắt,  về phía Tần Đường: “Sợ?”
 
Tần Đường mím môi: “Không , chỉ là  tán đồng hành vi của  thôi.”
 
Anh    tiếng.
 
Lữ An đạp một cước   xe: “Sao  bẩn như thế  chứ?”
 
Tưởng Xuyên    : “Bị rơi  vũng bùn.”
 
Lời   xong,   bước đên chỗ ngoặt ở cầu thang.
 
Lữ An cố giải thích: “Do  Tưởng mấy hôm nay bận rộn quá thôi, cô đừng để ý nhé.”
 
Tần Đường giơ máy ảnh chụp mấy bức, nhưng do Tần Xuyên bước  quá nhanh nên bóng dáng cao lớn vô ý lọt  khung hình.
 
Tần Đường  tự giác nhíu mi,  khi xác nhận  thấy ai nữa, mới một  nữa giơ máy lên chụp.
 
Lữ An gọi một cuộc điện thoại, vài phút  liền  một cô gái trẻ và một  phụ nữ trung niên bước . Cô gái trẻ gọi là A Khởi,  phụ nữ trung niên là dì Quế. Hai  giúp Tần Đường  dọn dẹp  phòng ngủ.
 
Tần Đường thấy Lữ An vẫn  đó liền : “Các   việc thì cứ  ,  cần để ý đến .”
 
Lữ An  , nhận lấy xô nước từ tay Tiểu Thành  rửa xe.
 
Tần Đường  dạo một vòng xung quanh,  bên cạnh  bọn họ rửa xe, hỏi: “Xe  chạy qua những chỗ nào ?”
 
Lữ An tranh thủ lúc rảnh rỗi  ,  đáp: “Anh Tưởng tuần   qua huyện Ba Trấn ở Hán Trung. Chỗ đó đường núi nhấp nhô gập ghềnh, vô cùng khó , bên cạnh còn là vách núi nữa…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-5.html.]
Huyện Ba Trấn.
 
Lông mi Tần Đường run lên, Tiểu Thành vẫn  ngây ngô: “Cũng may kĩ thuật lái xe của  Tưởng  . Nếu là em thì em cũng  dám lái.”
 
Lữ An : “Phải đó.”
 
………
 
A Khởi và dì Quế  dọn dẹp phòng ốc xong xuôi. A Khởi là một cô gái nhỏ  thẹn thùng, lớn lên trông cũng  đáng yêu, chỉ là làn da   đen. Cô   tủm tỉm giúp Tần Đường mang hành lý lên lầu.
 
Tần Đường khoác ba lô  vai,  theo  A Khởi,  đến tầng hai, là căn phòng thứ hai đếm ngược từ  lên ở hướng đông.
 
A Khởi mở cửa,  tủm tỉm : “Vỏ chăn và ga giường đều    mới , chị cứ yên tâm dùng.”
 
Tần Đường  lướt qua, căn phòng  lớn, nhưng  ngăn nắp gọn gàng, trong phòng còn  một cái bàn nhỏ, một tủ quần áo vải, một cái giường đơn.
 
“Ừ,  tệ.”
 
Tần Đường lớn lên vô cùng xinh , A Khởi nhịn    cô nhiều hơn vài .
 
Tần Đường phát hiện ,  đầu  , A Khởi hạ mắt   nữa,  thiện : “Vậy chị nghỉ ngơi , nếu  thêm yêu cầu gì thì cứ  với bọn em.”
 
Tần Đường gật đầu: “Được.”
 
A Khởi đóng cửa   ngoài.
 
Tần Đường dọn dẹp  hành lý của , phòng vệ sinh là dùng chung ở bên ngoài, cô lấy chậu và khăn mặt của , bước  ngoài  dựa  hành lang.
 
Huyện Ba Trấn   đoạn đường giao giữa đường quốc lộ và đường đèo, một bên là núi, một bên là vực sâu hun hút.
 
Nơi đó ngoại trừ các đoạn đường nhựa   sụt lún chính là những đoạn đường đất xóc nảy, nhấp nhô, gập ghềnh.
 
………
 
Không    bao lâu, Tần Đường c*n m** d***, xoay  trở về phòng, từ trong ba lô lấy  một bao thuốc, châm lửa, hung hăng hít một  thật sâu.
 
Ánh mắt cô xuyên qua làn khói thuốc,  chút mê mang.
 
Cảm thấy ở trong phòng  chút buồn chán, cô  mở cửa bước  hành lang, bàn tay tinh tế trắng nõn kẹp điếu thuốc lá, nắm lấy lan can,  mấy  bên  đang tháo dỡ mấy bao tải đựng đồ, sách vở, quần áo, và mấy món đồ chơi nhỏ bày đầy  đất.
 
“Cạch!” một tiếng.
 
Tần Đường theo bản năng  đầu  , đập  mắt là một  đàn ông chỉ mặc một cái quần tứ giác, hai  bốn mắt  chằm chằm  đối phương.
 
Cô  hề kiêng dè  thẹn thùng gì cả, thậm chí ánh mắt còn lướt qua một .
 
Người đàn ông dáng  so với mấy  mẫu nam  tạp chí chỉ  hơn   kém, vai rộng eo thon, cơ bắp căng chặt, hai chân hữu lực, ở vị trí nào đó  q**n l*t màu đen gồ lên một đống lớn.