Anh Đến Như Nắng Mai - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-09-11 07:42:18
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơi thở Tần Đường trở nên gấp gáp, sắc mặt trắng bệch, thể càng ngày càng vô lực, là chạy bằng ý chí, đó dần dần bước dài bước ngắn theo kịp nữa.
Người đàn ông bên ngoài giải quyết xong hai tráng han , thấy Tưởng Xuyên đang kéo Tần Đường chạy , đằng còn vài tên tráng hán khác từ hầm ngầm lên đuổi theo, trong tay cầm theo gậy sắt mã tấu các loại, vội vàng kêu lên: “ Tưởng, nhanh lên!”
Giây tiếp theo, hai đầu gối Tần Đường mềm nhũn, cả ngã chúi về phía .
Tưởng Xuyên phản ứng nhanh, xoay đỡ lấy cô gái phía lòng, kịp nghĩ nhiều, tay lồng qua khuỷu chân co, bế xốc cô lên.
Tần Đường nắm lấy n.g.ự.c áo Tưởng Xuyên, khó chịu ưm một tiếng.
Tưởng Xuyên cúi đầu cô, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, mày nhỏ nhíu chặt, bộ dáng thở , vô cùng chật vật thì đáy lòng liền trầm xuống, cánh tay càng ôm cô chặt hơn, mở miệng gọi: “Tần Đường!”
Người trong lòng nhỏ giọng “ưm” một tiếng, Tưởng Xuyên ôm chạy nhanh, cả xóc nảy nôn.
Tưởng Xuyên cúi đầu, cằm để trán cô, nhanh chóng dời , bước chân càng nhanh hơn.
“cô ?”
“Hít quá nhiều khí độc.”
“Hả? Sao hít khí độc ?”
Đốt nhiều sơn như , khói bay mù mịt, cô gần, thể hít khí độc chứ. Hơn nữa, khẳng định là hít ít.
Tưởng Xuyên mím môi, bước chân càng nhanh hơn: “Xe ở ?”
“Ở ngay chỗ rẽ phía .”
Lao nhanh khỏi chỗ rẽ, phía liền mấy đàn ông chạy tới. Đều là một nhà cả.
Tưởng Xuyên ôm Tần Đường lướt qua bọn họ: “Chỗ giao cho mấy .”
Triệu Kiến Hòa cùng với mười mấy của đều thương hơn nửa , thấy Tưởng Xuyên bên giúp đỡ, lạnh giọng : “Được , cần đuổi theo nữa.”
Người cũng chạy xa , bên giữ chân, đuổi theo cũng vô ích.
……….
Tưởng Xuyên ôm Tần Đường trở xe, lập tức đặt cô ở ghế . Hơi thở Tần đường dồn dập, khuôn mặt tái nhợt, hồng hào như bình thường, tay chân lạnh toát, cả mềm nhũn như một vũng nước. Tưởng Xuyên vỗ nhẹ lên mặt cô, khàn giọng gọi: “Tần Đường…….”
Trả lời là hô hấp càng thêm dồn dập của Tần Đường.
Tưởng Xuyên nhanh chóng lên xe, đóng cửa , trầm giọng với lái xe: “ bệnh viện, mở hết bộ cửa sổ xe .”
Tưởng Xuyên để Tần đường gối lên đùi , cố gắng để cô dễ thở hơn, cũng để kiềm chế cơn giận.
“ nhanh lên!”
“Vâng!”
Sắc mặt Tưởng Xuyên khuất lấp màn đêm, mím môi, cúi đầu Tần Đường, đầu ngón tay gạt mấy sợi tóc dính má cô, thấp giọng gọi: “Tần Đường…….”
Ngoại trừ tiếng gió thổi từ bên ngoài , trong tai Tưởng Xuyên tất cả chỉ thở dồn dập của Tần Đường.
Tưởng Xuyên nhíu chặt mày, hạ mí mắt, nâng cằm cô lên, ngón cái và và ngón trỏ nhéo nhẹ má cô, hít một sâu, cúi đầu, bờ môi mỏng áp lên kín kẽ một khe hở đôi môi mềm mãi của cô, đó nắm chặt mũi cô, thổi một .
Tưởng Xuyên liên tục một lúc, hô hấp của Tần Đường chững một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-53.html.]
Sau đó, đột nhiên ho khù khụ.
Tưởng Xuyên dừng động tác , thả tay đang nắm mũi cô , đôi mắt đen như mực cô chăm chú.
Tần Đường nhíu mày, ho thêm vài tiếng nữa, hàng mi dài khẽ rung động, chậm rãi mở mắt , ánh mắt đơn thuần trong suốt như một đứa trẻ, chút mờ mịt khuôn mặt phóng đại lên ngay gần mắt. Đây là một khuôn mặt mang đầy thương tích, từ khóe môi đến chân mày, cũng là vết thương, nhưng vẫn tràn ngập nét tuấn quyến rũ như cũ, đặc biệt là phần mi tâm vẫn còn sót chút cuồng dã từ nãy.
“……. cái gì thế?” cô nhỏ giọng suy yếu hỏi.
Khóe miệng Tưởng Xuyên cong lên, ngẩng đầu lên, : “Nếu em vẫn tiếp tục phản ứng, liền tiếp tục hô hấp nhân tạo cho em .”
Tần Đường vội thở gấp, đôi mắt mở lớn trừng : “… dám…. sẽ đánh !”
Người Tần Đường vẫn mềm nhũn, tiếng nhỏ nhỏ chút uy h**p, như tiếng mèo kêu, ở trong lòng Tưởng Xuyên nhẹ nhàng mà cào. Đầu lưỡi liềm qua khóe môi, nếm một mùi vị tanh nồng đặc trưng, chợt như lang nếm mùi máu, cả nhịn nhiệt huyết sôi trào.
Tưởng Xuyên nâng đầu cô cao lên một chút, nhẹ: “Tốt hơn ?”
Tần Đường hít sâu một , khuôn mặt trắng bệch phiếm hồng, đầu cảm thấy choáng váng, đó chậm rãi gật đầu.
Đôi mắt cô thẳng về phía , nhỏ giọng : “Khóe miệng …chảy m.á.u kìa……”
Phía là đèn đỏ, xe dừng ở vạch kẻ đường.
Đèn neon màu sắc hai bên đường chiếu khuôn mặt trắng nõn của cô, sắc môi nhàn nhạt màu hồng phấn, khóe miệng dính mấy vết hồng hồng, là m.á.u của .
Tưởng Xuyên cúi đầu cô, ánh mắt tối đen nặng nề, một lúc , đột nhiên nở nụ kì quái, nắm lấy cằm cô, ngón tay cái dùng sức quệt mạnh lên môi cô.
: “ mặt em dính sơn.”
Tần Đường nhíu mày: “.........”
cô hiểu chuyện gì đang diễn .
Tưởng Xuyên giơ ngón tay quẹt qua khóe miệng , lòng bàn tay dính vết máu, đột nhiên lớn.
Tần Đường chớp chớp mắt, hiểu Tưởng Xuyên cái gì, cũng nghĩ nhiều, đầu bắt đầu choáng váng, tim đập nhanh, cảm giác buồn nôn ập đến, khi xe tiếp tục chạy cô lịm .
Tới bệnh viện, Tưởng Xuyên ôm .
Bác sĩ kiểm tra qua, chỉ là trúng khí độc dạng nhẹ, ngất cũng chỉ một thời gian ngắn, chờ một lát sẽ tỉnh .
Tần Đường năm giường bệnh an ngủ, đầu giường treo bình truyền.
Tưởng Xuyên cô một lát, khỏi phòng bệnh.
Y tá theo ngoài, một vết thương của , nhỏ giọng : “Tiên sinh, vẫn nên xử lí một chút vết thương của .”
Tưởng Xuyên cô gật đầu: “Ừ, lát nữa sẽ .”
về phía đàn ông mặc áo phông xanh ở cạnh cửa phòng bệnh : “Cảm ơn!”
Tào Nham : “Đều là em với cả, gì mà cảm ơn chứ. Hơn nữa cứu là trách nhiệm của mà.”
liếc trong phòng bệnh một cái: “Vậy cô gái nhỏ ?”
Tưởng Xuyên đút tay túi quần rút bao t.h.u.ố.c lá . Bao thuốc bẹp dí, t.h.u.ố.c lá bên trong cũng biến dạng, rút một điếu trông còn khả , đột nhiên nhớ trong bệnh viện thể hút thuốc, liền ném luôn bao thuốc thùng rác bên cạnh: “ cả.”