Tào Nhàm : “ ngờ lá gan cô gái cũng lớn. Chúng đưa cô về nhưng cô cứ một mực theo tìm .”
Tưởng Xuyên dừng một chút, hỏi: “cô một mực theo?”
Tào Nham: “ thế! cũng may là cô theo, nếu chúng cũng tìm nhanh như thế .”
Tưởng Xuyên thực sự ngờ cô gan trở tìm . Lại nhớ tới dáng vẻ lôi thôi luộm thuộm lúc cô ở bên cạnh ánh lửa, đáy lòng chợt dâng lên một cảm giác khác thường, ánh mắt tối , khóe miệng cũng cong cong một nụ nhỏ.
thật sự xem thường cô gái , thật sự nhẫn nại mà.
Tào Nham to: “thật ngờ để một cô gái nhỏ cứu .”
“Ừ, thiếu cô một mạng .”
Tào Nham: “Thực cũng đến mức đó. Chỉ là cô tới sớm hơn chúng 20’ mà thôi, nhất định vẫn thể chống cự . Thậm chí cứ coi như chúng tìm thấy thì cũng thể tự thoát đúng ?”
Tưởng Xuyên lớn, trả lời.
Quả thực cách, chính là đàm phán với Triệu Kiến Hòa, nhưng đương nhiên là đồng ý cái chủ kiến của .
Tào Nham hỏi: “Vậy khi nào hai trở về?”
Tưởng Xuyên ngắm điếu thuốc trong tay: “Chờ thể cô hơn thì tính tiếp.”
Tào Nham : “Tầng hầm của Triệu Kiến Hòa niêm phong, trong thời gian ngắn bên trong chắc chắn sẽ hành động gì. để phòng ngừa vạn nhất, sẽ để hai em ở chỗ trông chừng. đang thương, mau xử lý .”
“ về đây.”
Tào Nham nhưng vẫn lưu ở canh giữ bên ngoài phòng bệnh.
Phòng bệnh là gian dành cho hai , Tưởng Xuyên ở giường bên cạnh, để y tá xử lý những vết thương lớn nhỏ .
một lát , hỏi: “Bệnh viện của các cô dầu chuối ?”
Y tá hỏi: “Là để lau vết sơn ?”
Tay Tần Đường là sơn, lúc nãy Tưởng Xuyên ôm cô chạy , cho nên y tá liền cho rằng bọn họ là một đôi.
Tưởng Xuyên “ừ” một tiếng, y tá : “Nên dùng dầu trám. Đổ một ít lên chỗ dính sơn, xoa xoa vài cái để yên một lúc, đó dùng xà phòng rửa là sạch. Như sẽ hại da tay lắm.”
“Vậy bệnh viện dầu trám ?”
“ ……”
“Được, .”
“A, đúng , hình như là đó. Để tìm cho .”
…………
Áo phông Tưởng Xuyên bẩn hôi, nên dứt khoát lột vứt , mặc nữa, c** tr*n ở mép giường Tần Đường, sờ sờ nắn nắn tay cô.
Tay phụ nữ nhỏ mềm, nhéo nhéo ngón tay, mềm như là xương .
Tưởng Xuyên sờ nắn một lúc, tay cô lem luốc toán sơn, ngay cả móng tay cũng thế. đổ một ít dầu trám lên tay cô, để đó một lúc, đó dùng xà phòng rửa sạch .
Rửa xong một tay chuyển sang tay còn ,
Động tác của nhẹ nhàng, cẩn thận, cố gắng đánh thức cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-54.html.]
Tưởng Xuyên mới bê chậu nước lên, thấy mái tóc đen tán gối đầu màu trắng cũng là sơn xanh đỏ các loại.
chút bất đắc dĩ bật , đặt chậu nước xuống, nhẹ nhàng gột sạch chỗ sơn dính tóc cô.
Ai bảo nợ cô chứ.
……..
Tầm 10h sáng hôm , Tần Đường tỉnh , cảm thấy thể hơn nhiều.
cô lên trần nhà, trong mũi tràn ngập hương vị của thuốc sát trùng, lập tức nhận đây là bệnh viện.
Tần Đường chống giường dậy, đảo mắt xung quanh.
Tưởng Xuyên ở đây, cũng . cô điện thoại nên cũng thể gọi điện .
sẽ ném cô một ở đây chứ?”
Tưởng Xuyên đẩy cửa bước , liền thấy Tần Đường đang phát ngốc giường. Nghe thấy âm thanh, cô liền vội vàng ngẩng đầu lên.
Tưởng Xuyên mang đồ dùng vệ sinh cá nhân, cháo, bánh bao và sữa tươi để bàn, cô: “Vẫn còn buồn nôn ?”
Tần Đường : “Tốt hơn nhiều .”
Tưởng Xuyên “ừ” một tiếng: “Tốt, ăn chút gì đó .”
Tần Đường gật đầu đồng ý, xốc chăn xuống giường nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc mở vòi nước mới nhận móng tay của cắt ngắn, trơn bóng mượt mà, đầu ngón tay hồng hồng bóng bóng.
Tần Đường chỉ cho là y tá giúp rửa sơn, nên khi rửa mặt xong liền ngoài ăn sáng. thực, cô đói đến phát điên .
Ăn xong, Tần Đường về phía Tưởng Xuyên đang dựa giường bên cạnh nghỉ ngơi, hỏi: “Khi nào chúng trở về?”
Đôi chân dài của Tưởng Xuyên tùy ý gác giường, liếc mắt cô một cái: “Mai.”
Tần Đường nhớ tới sự việc tối hôm qua, chút nghi hoặc: “Chỉ đường xe của định vị ?”
Tưởng Xuyên: “Ừ.”
xe Jeep đen định vị, Tào Nham dựa định vị xe của Tưởng Xuyên đến khu khai phá , nhặt di động Tưởng Xuyên để xe. Sau khi Tần Đường thả , bọn họ liền lập kế hoạch gây vụ tai nạn liên đó để cứu Tần Đường.
“Còn một cái nữa là gì?”
Tưởng Xuyên : “Di động của thể định vị vị trí của em.”
Tần Đường nghĩ tới ở Du Lâm, đêm cô Triệu Kiến Hòa kéo ngõ nhỏ, Tưởng Xuyên liền thiết lập định vị của di động của tất cả lên máy của . Điều cũng là bình thường, để phòng một khi ngoài vùng núi xa xôi thì vẫn cách tìm nếu lạc.
Tưởng Xuyên vốn định lợi dụng điều để xác định vị trí cụ thể của Tần Đường, nhưng điện thoại của Tần Đường tắt máy, cho nên mới khôngtìm .
Tần Đường nghiêng đầu nghĩ ngợi, nhớ tới lúc đó cúi đầu thoáng qua di động vứt mặt đất của cô, : “ là nhắc nhở , khởi điểm chính là điểm chung đúng ?”
Tưởng Xuyên nhướng mày: “Cũng thông minh đấy.”
Tần Đường trừng mắt liếc một cái.
một lát .
“ là phụ trách của quỹ An Nhất từ khi nào?”