Mấy năm nay, mỗi Tần Đường đến các địa phương tổ chức tình nguyện đều phụ trách chỗ đó tiếp đãi, nhưng đây vẫn là đầu tiên phụ trách của nghĩa trạm nhận phận của cô. cô thực sự nghĩ để lộ sơ hở lúc nào.
Hay là Tưởng Xuyên cho điều tra cô?
Tưởng Xuyên về phía cô: “Là em thật?”
Tuy chắc đến tám chín phần mười, nhưng vẫn xác nhận một chút.
Chuyện tới bây giờ thì chả còn gì giấu diếm nữa cả.
Tần Đường gật đầu: “Ừ, quỹ An Nhất là ba thành lập lúc 3 tuổi.”
Nụ vẫn treo miệng Tưởng Xuyên nhưng gì nữa.
“ còn , tại ? cho điều tra đấy chứ?”
Tưởng Xuyên liếc mắt cô: “Em tặng cho Nguyệt Nguyệt một con thỏ bông, lỗ tai nó in logo của An Nhất quỹ. Lúc thăm Nguyệt Nguyệt thì thấy.”
Con thỏ to bằng bàn tay, màu hồng nhạt, hôm đó lúc ngoài việc với Lữ An, lúc trở về tạt qua bệnh viện vì Lữ An thăm tiểu nha đầu Nguyệt Nguyệt. Lúc bọn họ tới thì Nguyệt Nguyệt ngủ, trong lòng vẫn ôm con thỏ .
Sau khi Nguyệt Nguyệt tỉnh thì rằng, con thỏ là chị Tần Đường cho cô bé.
Logo của An Nhất Quỹ là một tiểu thiên sứ đôi cánh dài.
Tần Đường đần mặt: “Chỉ vì thế thôi ?”
Tưởng Xuyên “ừ” một tiếng, : “Em họ Tần, cha em quyên tặng cả một khu nhà cho trường tiểu học, hồi nhỏ học ở trường tiểu học đó.”
Ảnh hậu Cảnh Tâm và chồng vẫn luôn yêu thích công việc từ thiện, Tiểu Thành và A Khởi Tần Đường lớn lên Cảnh Tâm. Quả thực là giống.
Lớn lên xinh , gia thế , yêu thích từ thiện, họ Tần. Tất cả đều thể chứng minh suy đoán của , cô chính là cô bé năm đó hôn một cái liền lóc thôi.
Đôi mắt đen của trở nên nặng nề, cô, : “Lúc em còn nhỏ gặp em .”
Lần đến lượt Tần Đường kinh ngạc: “nhỏ như thế nào?” nghĩ thì thấy cũng gì kì lạ, lúc nhỏ cô quả thực thường xuyên theo ba khắp nơi. Tưởng Xuyên vẻ lớn hơn cô đến 6, 7 tuổi, kí ức chắc hẳn rõ ràng hơn, nhỡ rõ cha cô, nhớ rõ cả cô, cũng bình thường.
Tưởng Xuyên nhấc tay lên, ngửa giường, khoa tay mua chân biểu diễn một cái độ cao: “nhỏ như thế .”
Tần Đường: “.............”
một chuyến , hai ở núi Dương Quyển hai đêm, cùng trải qua một đêm hoạn nạn, thái độ của Tần Đường đối với Tưởng Xuyên hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-55.html.]
Tưởng Xuyên về phía cô, giọng thản nhiên: “Lúc đó em nhỏ như , đối với mấy đứa nhỏ trong núi chắc là ấn tượng gì .”
Lúc nhỏ theo cha từ thiện, đứa nhỏ trong núi nào dám chơi với cô chứ, chỉ dám từ xa , hoặc là vây quanh mà thôi, càng khôngdám chuyện với cô, cứ như sợ như sẽ bẩn cô .
Tần Đường nghĩ nghĩ, chút nghiến răng nghiến lợi : “A, cũng hẳn là . Có một tên tiểu lưu manh chiếm tiện nghi của .”
Tưởng Xuyên: “............”
“So với thực sự lớn hơn vài tuổi, cũng hiểu chuyện , mà còn dám chiếm tiện nghi của .”
“Chiếm tiện nghi của em như thế nào?” lười biếng hỏi.
“Tiểu lưu manh hôn một cái.” Tần Đường nhíu mày . Từ nhỏ ba cô giáo dục cô nghiêm khắc. Ba cô dạy rằng cho con trai ôm loạn hôn loạn. Cho nên khi đó, vì còn nhỏ nên cô sợ hãi, dọa, cảm thấy con trai hôn là một việc nghiêm trọng, lập tức òa lên.
Kí ức từ năm 3, 4 tuổi đến bây giờ sớm trở nên mơ hồ, nhưng cô đối với mấy sự kiện thì nhớ rõ ràng, thậm chí bây giờ đãtrưởng thành , vẫn chịu khi khác chiếm tiện nghi của .
“Hôn em như thế nào?” hỏi, giọng trầm thấp mang theo ý .
Tần Đường mặt đỏ bừng, chuyện.
Bác sĩ và y tá đẩy cửa phòng bước , kiểm tra thể cho Tần Đường. Y tá : “Buổi chiều còn truyền một bình nữa.”
Tần Đường gật đầu. Điện thoại của Tưởng Xuyên vang lên, đưa mắt sang, dậy bên ngoài máy.
một lát , bác sĩ và y tá .
Tần Đường yên giường một lúc, đột nhiên nhớ tới cái máy ảnh đập vỡ, trái tim đau nhói, cô ôm lấy n.g.ự.c khó chịu thôi, tâm trạng cũng theo đó mà trùng xuống, cả tí tinh thần nào cả.
Tưởng Xuyên khi ngoài điện thoại thì vẫn trở .
Giữa trưa, mang cơm hộp đến cho cô. Cơm nước xong, Tần Đường xuống nghỉ ngơi một lát.
Buổi chiều bác sĩ đến truyền dịch cho cô, y tá thấy giường bên cạnh liền nhịn nhỏ giọng thầm: “ bảo nghỉ ngơi cho , cứ lung tung ? Tần tiểu thư cũng thật là, bạn trai thương nghiêm trọng như mà cô cũng quản giáo cho gì cả.”
Tần Đường há hốc mồm, định mở miệng phản bác thì bác sĩ tìm vị trí, đ.â.m kim . Đột nhiên nhói một cái cô lên tiếng .
Y tá thấy cô gì tiếp tục: “ bạn trai cô đối xử với cô thật là . Hôm qua tay cô dính đầy sơn, liền hỏi xin dầu quả trám để giúp cô lau sạch mà tổn hại tay. cô xem, tay cô giờ một chút cũng thương đúng ?”
Tần Đường ngẩn : “Tay của là rửa cho ?”
Y tá : “ , chính là đó.”