Căn phòng thứ nhất đếm ngược từ  lên ở phía đông, căn phòng đối diện hành lang. Tưởng Xuyên  mở cửa liền  thấy  phụ nữ  dựa   lan can, ngón tay trắng nõn tinh tế kẹp điếu t.h.u.ố.c lá nhỏ dành cho nữ cùng hình xăm hoa cách tang duyên dáng.
 
Anh  cô chằm chằm một lúc lâu, đôi mắt thật là đen.
 
Dưới ánh mắt như , Tần Đường kiên trì   đến vài giây, cúi đầu, dập tắt điếu thuốc, tầm mắt   xuống  lầu, nhưng tai  nóng lên.
 
“Cạch!” một tiếng, cửa phòng bên  đóng .
 
  nhanh, cửa phòng   mở . Tưởng Xuyên áo cộc quần dài chỉnh tề  ,  lướt qua khe cửa  bên trong phòng, thấy va ly  lớn  nhỏ vẫn dựa bên giường, đồ dùng trong phòng và ga giường đều   đổi ,   về phía Tần Đường, hỏi: “Nếu ở  quen,   thể mang cô đến ở khách sạn.”
 
Giọng  đàn ông mang theo từ tính, Tần Đường  đầu : “Không cần, cũng khá .”
 
 lúc  A Khởi từ  lầu  lên, đầu tiên  Tưởng Xuyên nở một nụ  ngọt ngào,  đó mới  về phía Tần Đường,  tủm tỉm hỏi: “Chị Tần, dì Quế  nấu cơm. Chị  ăn kiêng hoặc đặc biệt  ăn cái gì ?”
 
Tần Đường nghĩ nghĩ một lát: “  ăn kiêng, xào cho  một đĩa khoai tây là  .”
 
A Khởi gật đầu: ‘Được, để em  với dì Quế.”
 
A Khởi   Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyên tay đút túi quần,  xuống  lầu.
 
A Khởi  theo phía , ngữ khí hưng phấn, nhỏ giọng  chuyện: “Anh Tưởng,    ăn gì ? Đợi lát nữa em và dì Quế sẽ  cho  ăn.”
 
Giọng  Tưởng Xuyên bông đùa: “Em   ?”
 
A Khởi: “Em sẽ học nha!”
 
Tưởng Xuyên : “Tùy em.”
 
…..
 
Giọng  của hai  nhỏ dần, bóng dáng của hai   ở  lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-6.html.]
 
Tưởng Xuyên  về phía Lữ An, Lữ An ném cho  một bao thuốc lá, Tưởng Xuyên nhanh nhẹn bắt , rút bật lửa  châm,  đó  đầu , miệng ngậm thuốc lá, nâng cằm  về phía Tần Đường vẫn đang  chỗ cũ, đôi mắt đen như mực  thẳng  Tần Đường, chậm rãi nhả  một ngụm khói, khóe miệng  cong lên  về phía Lữ An hỏi: “Sao  để cô  ở phòng của Tiểu Thành?”
 
Hướng Đông của tòa nhà xây đua   hai mét nên hai căn phòng ở đây diện tích cũng khá lớn. Căn phòng lớn nhất ở tầng 1 là để đồ, vật phẩm quyên góp, còn  tầng, là chỗ ở của Tưởng Xuyên.
 
Lúc  khi cho thuê phòng, Tiểu Thành liền chọn căn phòng sát vách với Tưởng Xuyên,  là ở đây ánh sáng . Sau khi A Khởi tới,  từng  đổi phòng với   nhưng    kiên quyết  đồng ý. Ở phía Tây còn  hai căn phòng, nhưng do đằng   một tòa nhà 6 tầng nên ánh sáng đều  chắn hết, nếu   tới thì vẫn để ở phòng khách là hai gian bên , A Khởi và Lữ An ở tại các căn phòng khác ở tầng 1.
 
Lữ An liếc mắt về phía tầng hai, hạ giọng : “Còn   vì vị  là khách quý ? Vốn dĩ   là ở khách sạn lớn,  mang   tới đây,   chịu nhường phòng nên đành  như  chứ . Thực  phòng của A Khởi cũng khá , nhưng con gái thì nhiều đồ vật  nọ hơ, thu dọn cũng lâu hơn. Tiểu Thành mấy hôm nay liền ở tạm ở căn phòng phía Tây .”
 
Tiểu Thành ở bên cạnh nhỏ giọng : “Anh Lữ , cô   tiền nên cô  là thượng đế, chúng   hết sức cung phụng.”
 
Tưởng Xuyên  hai tiếng, mí mắt khẽ nâng, Tần Đường   còn ở chỗ đó nữa.
 
“ phần lớn mấy   tiền đều  chú ý tiểu tiết, mà cô     tất  gì, là một  phụ nữ kì lạ, độc lai độc vãng.” Lữ An vuốt cằm .
 
“Là như  ?”
 
“Còn   ?”
 
“Có tật    đợi mấy hôm nữa là rõ.”
 
…..
 
Sau khi trời tối thì  thêm hai  nữa, một nam một nữ. Tám   vây quanh một cái bàn ăn dài ăn cơm, đồ ăn  nhiều, mà đĩa khoai tây xào thì  cố ý đặt  mặt Tần Đường. Lữ An tính cách thoải mái,  cũng nhiều,  ngừng bắt chuyện với Tần Đường, những  khác cũng phụ họa vài câu. Bầu  khí khá thoải mái. A Khởi nhịn   hỏi: “Chị Tần, làn da của chị thật là trắng, chị chăm sóc như thế nào ?”
 
Tần Đường liếc  cô  một cái, đáp: “Trời sinh.”
 
A Khởi: “.........”
 
Phụ nữ thường thích   mà.