năm năm , cô chờ Chu Kỳ tỉnh năm năm , nhiều bác sĩ đều khả năng sắp tỉnh , nhưng kết quả thì…….luôn khiến thất vọng.
Nếu cả đời Chu Kỳ đều tỉnh thì cô bây giờ?
Tưởng Xuyên thấy cô siết c.h.ặ.t t.a.y đến nỗi rõ cả từng khớp xương, liền nhàn nhạt : “Mấy ngón tay thù oán với em ?”
cô ngẩn , chút mờ mịt: “Hả? gì cơ?”
Tầm mắt Tưởng Xuyên vẫn thẳng về phía , ngữ khí trầm xuống: “Em luyến tiếc tên Hạ Tòng An ?”
Tần Đường nhẹ nhàng trừng một cái, : “Liên quan gì đến chứ!”
Tưởng Xuyên cảm thấy nghẹn một trong ngực, im lặng cả nửa ngày, cuối cùng : “Em quên gì đúng ?”
Tần Đường nheo mắt : “ gì?”
“ , cho em cơ hội.”
“Cái gì cơ?”
Tưởng Xuyên chuyện nữa.
Tần Đường sức suy nghĩ, suy nghĩ, cố gắng suy nghĩ một cách cẩn thận.
Trở nghĩa trạm, vẫn ngủ, xem TV thì vẫn xem TV, nghịch điện thoại thì vẫn cứ nghịch điện thoại.
Tiểu Thành thấy hai liền giơ tay chào: “, chị Tần Đường, hai về !”
Tưởng Xuyên nhàn nhạt “ừ” một tiếng phòng khách.
Tần Đường ở cửa chào hỏi một lượt lên lầu tắm rửa. Trở về phòng, cô mở máy tính lên, lấy cái thẻ nhớ . Thẻ nhớ vỡ thành hai mảnh, nhưng cũng may là vị trí con chíp cũng , phần gãy Tưởng Xuyên dính .
Ngón tay cẩn thận sờ qua thẻ nhớ, bề mặt bằng phẳng, bóng loáng, nếu cẩn thận cảm nhận, sẽ nhận vết nứt .
cô thử , thực sự vẫn thể dùng .
Mở bộ file gốc xem, lúc cô mới nhận thế nhưng chụp Tưởng Xuyên ít, đại đa là lúc ở cùng lũ trẻ và thôn dân trong núi. Thân hình cao lớn, khí thế cường đại, xuất hiện trong mỗi khung hình, thật sự khó mà ngơ cho .
Tần Đường chút hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới nụ hôn nhẹ tựa lông hồng lúc ở bệnh viện, gương mặt liền nóng lên.
đang xuất thần, cửa sổ mặt bỗng nhiên tối sầm .
cô ngẩng đầu lên, liền thấy Tưởng Xuyên đang ở bên ngoài, ánh mắt sắc bén.
Trong lòng cô liền giật thót một cái, nhảy dựng lên, “xoạch” một tiếng kéo rèm , che kín mít,
Tưởng Xuyên ở bên ngoài cửa sổ: “Chậc…”
………….
Hạ Tòng An hẹn Tần Đường nữa, còn xử lý cho xong công việc, để thể kéo dài kì nghỉ.
Tần Đường và Tào Thịnh đến bệnh viện một chuyến. Tinh thần của Từ Từ , thoạt giống đứa nhỏ bệnh chút nào cả, nhưng quả thực cô bé thể phát bệnh bất cứ lúc nào.
Tào Thịnh : “Hai hôm nữa sẽ mang con bé Bắc Kinh.”
Tần Đường vốn định nhờ Hạ Tòng An thu xếp chuyện , nhưng tình hình hiện tại, vẻ Hạ Tòng An hề ý định rời , nên cô : “Được, vấn đề gì. Bác sĩ liên hệ , thể để Từ Từ kiểm tra bất cứ lúc nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-62.html.]
Đến lúc đó bảo thư ký của ba cô giúp đỡ cũng .
Tào Thịnh : “Làm phiền cô .”
Tần Đường nghĩ một lát: “Còn về chuyện tiền bạc….”
Chữa trị bệnh tim cho trẻ con tốn nhiều tiền, nếu phẫu thuật, chi phí nhất định là một con nhỏ. Tào Thịnh gì cô rõ lắm, nhưng nếu cũng giống Tưởng Xuyên, thì chuyện tiền bạc chắc cũng khó khăn, nếu thực sự còn cách nào khác, cô thể liên hệ với bên quỹ từ thiện.
Tần Đường còn kịp xong thì Tào Thịnh ngắt lời: “ , chuyện cô cần lo lắng.”
Nếu như thì , vì thế Tần Đường liền : “Vậy thì .”
Trở nghĩa trạm, trong viện một chiếc xe tải nhỏ đang đỗ, bên cạnh chất đầy hàng hóa, bọn Tiểu Thành đang ở phía sắp xếp đồ đạc.
Tưởng Xuyên c** tr*n, bên mặc một chiếc quần dài màu đen, mồ hôi túa như tắm khiến làn da màu lúa mạch như phủ thêm một lớp sáp, gợi cảm một cách nguyên thủy nhất, đang chất đồ lên xe.
nhảy từ xe xuống, về phía Tần Đường.
Bốn mắt .
Ánh mắt Tần Đường di chuyển, Tào Thịnh qua hỏi: “đang định ?”
Tưởng Xuyên thu hồi ánh mắt, : “Gần đây mới gửi thêm ít đồ, sắp xếp một chút đồ ích, chiều mai đưa trong núi.”
Tần Đường hỏi: “ thế?”
Tưởng Xuyên cúi , khom lưng lấy chai nước để đất, cơ bụng tám múi liền gồ lên rõ ràng, lúc thẳng dậy liền dần dần chìm xuống. Làn da vùng bụng thô ráp, dọc theo rốn một hàng lông, càng sâu xuống càng đậm màu.
ngẩng đầu uống nước, nhanh chóng uống hết nửa chai nước còn , đó ném cái chai xuống: “Lần em cần theo.”
Tần Đường nhíu mày: “Vì ?”
Tưởng Xuyên cô trong chốc lát: “ Trấn Ba.”
Tần Đường liền im lặng.
lấy áo phông treo kính xe xuống nhanh chóng xỏ , mặc mồ hôi liền thấm , chiếc áo nhanh chóng đổi màu.
đang xoay liền Tần Đường gọi với : “ . Ngày mai hãy cho cùng.”
Tưởng Xuyên đầu cô, chút kinh ngạc: “Em chắc chắn?”
Tần Đường cắn răng một cái: “Chắc chắn.”
……..
Giữa trưa hôm , Tưởng Xuyên từ công ty vận chuyển của trở , dì Quế nấu xong bữa trưa, đang ăn.
Tưởng Xuyên cạnh cửa hút thuốc, thì lục tục bàn.
quanh một lúc: “Tần Đường ?”
A Khởi : “A, chị Tần Đường . Hồi sáng một đàn ông đến đón chị , chị chị về Bắc Kinh chút việc.”
Tưởng Xuyên im lặng vài giây.
Hít sâu một thuốc, làn khói cứ quanh quẩn trong phổi, cách nào thở ...