Tưởng Xuyên  bắt chéo chân trong phòng khách, xuyên qua cửa kính,  về phía Tần Đường đang bận rộn bên ngoài. Hôm nay cô  mặc mộtchiếc váy dài  tay màu đỏ rực, cổ áo hình chữ U lộ  xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, cần cổ thon dài tuyệt ,  hình yểu điệu, mỗi bước  đều uyển chuyển như đang khiêu vũ.
 
Chu Đồng mang cafe , cũng hỏi xem Tưởng Xuyên còn cần gì .
 
Tưởng Xuyên: “ cần, gọi Tần Đường giúp  là  .”
 
“Ồ……... ạ.”
 
Chu Đồng bước  ngoài,  nhỏ bên tai Tần Đường: “Chị Tần Đường, vị   bảo chị qua ạ.”
 
Lông mi Tần Đường  động một chút, : “ cần quan tâm đến  . Em cứ bận việc của em .”
 
Chu Đồng chớp chớp mắt, cảm thấy  điểm  thích hợp. Chị Tần Đường từ khi nào  đối xử với  khác  chút khách khí như  chứ? Tuy bình thường bên ngoài chị  thường tỏ  lãnh đạm, nhưng từ trong xương cốt vẫn luôn toát  vẻ ôn như. Ngoài lạnh trong nóng chính là chị .
 
Có mấy vị nhân viên lớn tuổi  ngừng đến hỏi ý kiến Tần Đường…
 
“Đường Đường, bài diễn văn  cần  chuẩn  bản thảo sẵn ?”
 
“ cần, cháu sẽ tự chuẩn  ạ.”
 
“Đường Đường,   nhiều doanh nhân  tham gia, bọn họ hỏi  thể tăng thêm danh ngạch , điện thoại cũng vì  mà sắp  bọn họ gọi đến phát hỏng . Đây là một  doanh nhân  thành ý  tồi, cháu thử xem qua một chút , nếu  bác sẽ gọi điện  cho bọn họ.”
 
“Được ạ.”
 
Lão Viên  tới, đưa cho cô một phần văn kiện: “Đường Đường, đây là danh sách  dẫn chương trình dự tuyển, cháu xem .”
 
Tần Đường nhận lấy,  lướt qua, : “Tại  đều là mấy  dẫn tiết mục thôi thế ? Trực tiếp mời đấu giá viên .”
 
“ mấy buổi đấu giá   đều là do những    chủ trì.”
 
Tần Đường : “Đó là  . Hoạt động    lớn,  nhiều  nổi tiếng xuất hiện, truyền thông phóng viên cũng tới,  cần thiết  mời loại dẫn chương trình như thế . Phí dụng mời bọn họ dẫn quá cao, bỏ   tiền lớn như  còn  bằng mời thẳng đấu giá viên chuyên nghiệp,  thể hoạt động linh hoạt một chút là ,  tiền dư  cũng đủ để chúng    nhiều việc khác .”
 
“Ừ, cháu  cũng đúng. Là bác  suy xét chu .”
 
Tần Đường cúi đầu   liệu giá đấu thầu mới nhất,  lượng nhiều, con  lớn.
 
Chống cằm nghĩ nghĩ một lát, liền gọi  lão Viên: “ ,  đủ  , bác tìm công ty bán đấu giá .”
 
Lão Viên  theo, cũng suy nghĩ một lát  : “Được,  cháu. Bác sẽ  liên hệ bây giờ.”
 
Tần Đường gật đầu ừ một tiếng   tiếp tục cúi đầu bận rộn.
 
Trong lúc đó,  ngừng   gọi tên cô.
 
“Đường Đường…….”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-69.html.]
“Chị Tần Đường……..”
 
“Đường Đường………”
 
“Đường Đường……….”
 
Tần Đường đầu cũng  nâng, cô đang so sánh mấy công ty chuyên phục vụ lĩnh vực đấu giá .
 
“Đường Đường.”
 
một tiếng  trầm thấp lười biếng vang lên ngay  đỉnh đầu.
 
“Chuyện gì…..” Tần Đường trả lời theo bản năng, một bàn tay đàn ông dài rộng chống phía bên  bàn  việc của cô,  thở nam tính bủa vây, côlập tức ngẩng đầu lên, đầu liền đập  khuôn n.g.ự.c rắn chắc của Tưởng Xuyên, vang lên một tiếng bịch nhẹ, cổ lập tức rụt  phân nửa,  mới xoay  ngẩng đầu lên.
 
Tưởng Xuyên hất cằm chỉ về phía đống giấy tờ  bàn cô, nhắc nhở: “Bây giờ là 7h40’, em để  chờ 3 tiếng rưỡi .”
 
Tần Đường  đồng hồ, lúc  mới nhận  thời gian  trôi qua lâu như  .
 
Chợt nhớ tới câu  “Đường Đường”  của , cô đột nhiên cảm thấy  chút đắng chát, “  để ý thời gian.”
 
Tưởng Xuyên cúi đầu  cô: “ ăn cơm  .”
 
Chu Đồng ở bên cạnh   liền chen  : “Cái …….cơm hộp  mang tới  ạ.”
 
Tần Đường mím môi, đang suy nghĩ còn Tưởng Xuyên thì ,   Chu Đồng  tiếp: “Em cũng  gọi một suất cho vị  .”
 
Tưởng Xuyên : “Cảm ơn.”
 
Tần Đường liếc  cô  một cái, Chu Đồng chớp chớp mắt, chạy  lấy cơm hộp, “Em mang tới phòng khách cho hai .”
 
……..
 
Cơm hộp chỉ đơn giản  hai món mặn một món chay, thêm một quả trứng rán và một phần canh xương sườn rong biển.
 
Tần Đường và Tưởng Xuyên mặt đối mặt ăn cơm, cô hỏi: “ tìm   chuyện gì?”
 
Tưởng Xuyên ngước mắt  cô: “  chuyện gì thì  thể tìm em ?”
 
“.......Cũng  .” cô cắn một miếng rong biển, lời  trong miệng trở nên hàm hồ.
 
Lúc còn ở nghĩa trạm Tưởng Xuyên  phát hiện  Tần Đường thích ăn chay, cô ăn thịt  nhiều lắm,  những thế mỗi ngày còn ăn cả trái cây nữa. Những tiêu dùng mỗi ngày ở nghĩa trạm đều  hạn mức, khi cô còn ở đó   chi tiêu phóng khoáng, nhưng bọn họ vẫn theo thói quen tiết kiệm, bình thường vẫn mua  ít hoa quả.
 
Sau khi Tần Đường , nghĩa trạm thường xuyên  trái cây  mang đến, lúc đầu   chú ý,  đó mới phát hiện trái cây  là do Tần Đường mua, bởi vì dì Quế sẽ  bao giờ bỏ  hơn mười đồng chỉ để mua một cân táo.
 
Tưởng Xuyên gắp rong biển ở bát  sang cho cô.