Mọi  đều vô cùng vui vẻ, ngay cả Tưởng Xuyên khóe môi cũng luôn cong cong nụ .
 
Lữ An  ở đây thỉnh thoảng sẽ   tới  công ích, phần lớn là sinh viên ở vùng phụ cận, đôi khi cũng   ở bên ngoài.
 
Tần Đường hỏi: “Vậy bọn họ cũng ở đây ?”
 
Lữ An đáp: “ ! Còn   mượn danh nghĩa công ích đến chỗ  ăn chầu uống chực cơ!”
 
Tần Đường  nhịn   nở nụ  tươi rói, đôi mắt  to nay càng trở nên trong suốt, cùng biểu cảm lạnh nhạt lúc  khác  một trời một vực khiến    khỏi ngẩn  . Cô tới đây  nửa ngày, nhưng vẫn  thấy cô  tươi đến như , thậm chí ban đầu   nghĩ cô là một mỹ nhân lạnh lùng.
 
Thì  cô còn  thể tươi  đến như  ? Cười rộ lên một cái thật là .
 
Cô hỏi tiếp: “Sau đó thì ?”
 
Lữ An : “Sau đó thì   Tưởng dạy cho một bài học,  tống  ngoài chứ .”
 
Tần Đường nhịn    về phía Tưởng Xuyên,   chút để ý  cô : “Cô yên tâm,   đánh phụ nữ.”
 
Nụ  nơi khóe miệng Tần Đường chậm rãi thu , phản bác: “ cũng  tới để ăn chầu uống chực.”
 
Cơm nước xong xuôi, Tần Đường tắm  bước  khỏi phòng tắm ở tầng hai thì gặp Tưởng Xuyên. Anh  c** tr*n, cơ bắp rắn chắc,  cổ vắt một cái khăn mặt. Tưởng Xuyên  mái tóc dài đen nhánh vẫn đang nhỏ nước của cô, tiện mồm nhắc một câu: “Ở chỗ A Khởi  máy sấy, cô đến chỗ cô  mà mượn.”
 
Tần Đường gật đầu: “Ừ.”
 
Tần Đường nghiêng   qua   , Tưởng Xuyên dường như ngửi  một mùi hương nhàn nhạt tỏa  từ  cô,    giống mùi dầu gội sữa tắm ở phòng tắm.
 
Khóe mắt  thoáng qua, thấy trong chậu rửa mặt của cô  một chai sữa tắm, một chai dầu gội và một lọ sữa rửa mặt, ngoài  còn  một góc vải ren màu xanh ngọc lộ   cái khăn lông.
 
Tần Đường  để ý,  dùng khăn lông lau tóc  xuống lầu tìm A Khởi mượn máy sấy.
 
A Khởi cắm điện cho cô, : “Chị sấy luôn ở chỗ em nhé, đỡ mất công chị  chạy  chạy .”
 
Tần Đường nhận lấy máy sấy, ngón tay lùa  từng sợi tóc.
 
A Khởi  khoanh chân  giường nghịch điện thoại, thỉnh thoảng  ngẩng đầu lên  cô.
 
Vài phút , Tần Đường bỏ máy sấy xuống,  với A Khởi: “Cảm ơn cô.”
 
A Khởi  tủm tỉm lắc đầu: “Chị đừng khách khí, chị là tới để giúp đỡ bọn em. Chút việc vặt  là điều bọn em nên  mà.”
 
Tần Đường  , A Khởi  hỏi: “Chị là nhiếp ảnh gia đúng ?”
 
Cô gật đầu: “Ừ.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-7.html.]
A Khởi hỏi tiếp: “Vậy chị định ở đây bao lâu?”
 
Tần Đường  cô : “Chắc  một tuần.”
 
A Khởi   : “Thực  phiền toái   là mấy  ăn chực, mà là  một  phụ nữ lấy danh nghĩa  công ích để đến ở chỗ .”
 
Đôi mắt Tần Đường khẽ động,  : “Là đến vì Tưởng Xuyên đúng ?”
 
A Khởi gật đầu: “ ,  Tưởng lớn lên dáng vẻ  tồi, quan trọng nhất là dáng   . Mấy  phụ nữ đó đều  ngủ với  . Chị  ,  đây  một  phụ nữ cũng đến ở đây, nửa đêm thì  thấy cô  , em vô cùng hoảng sợ, chạy  tìm khắp nơi, hóa  là cô  chạy lên gõ cửa phòng  Tưởng ở tầng hai.”
 
Tần Đường: “........”
 
Cô  chằm chằm A Khởi vài giây, bỗng nhiên nở nụ : “Cô thích   ?”
 
A Khởi đỏ mặt.
 
Tần Đường  dậy, “Yên tâm ,    hứng thú lên giường với  ,  càng  nửa đêm  gõ cửa phòng của  .”
 
Tâm tư A Khởi   thấy,  chút  hổ, nhỏ giọng : “Em , chị  giống bọn em.”
 
Tần Đường cúi đầu  cô ,  mặn  nhạt : “Cô  sai , là  và mấy  phụ nữ đó  giống .”
 
Nói xong liền xoay    ngoài.
 
A Khởi cứng , sầu não vò tóc,  vẻ như cô   sai , nếu  hỏng chuyện, Tưởng Xuyên và Lữ An nhất định sẽ tức giận.
 
Cô vội vàng  tới phòng Lữ An ở bên cạnh, dùng sức gõ cửa: “Anh Lữ  Lữ!”
 
Lữ An c** tr*n mở cửa, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”
 
A Khởi cúi đầu: “Em… hình như lúc nãy   một  thứ  nên ,   chị Tần  giận  …….”
 
Lữ An hỏi: “Em  cái gì?”
 
A Khởi đem đầu đuôi  chuyện   một , Lữ An  xong sắc mặt trầm xuống: “Ai bảo em  như ?”
 
A Khởi thấp giọng : “Em…..Em…….” Lắp bắp cả nửa buổi    một câu.
 
Lữ An gõ đầu cô, tức giận : “Nếu cô  thật sự  lên giường với  Tưởng thì  quá , chúng  trực tiếp  ôm chân  phụ nữ bạch phú mỹ đó, chuyện đó liền  giải quyết nhanh chóng .”
 
A Khởi  đánh đau, bĩu môi hỏi: “Chuyện đó là chuyện gì?”
 
Lữ An thẳng thừng đáp: “Chuyện tiền.”
 
Là một thứ vô cùng hữu dụng.