Tưởng Xuyên nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Ở ?”
 
Lữ An đáp: “Lúc nãy tình cờ gặp  đường. Bên cạnh   còn  một  phụ nữ nữa. Hắn  cũng thấy chúng , nhưng  theo kịp. Em đoán  lẽ bây giờ   cũng  thăm dò  chỗ chúng  .”
 
Tần Đường đang  đằng  bỗng nhiên dừng , chỉ  một nhà hàng:
 
“Chúng  ăn ở đây .”
 
Là một quán thang bao*.
 
*thang bao: một loại bánh bao lớn,  súp bên trong nhân, khi ăn  uống nước nhân   đó ăn vỏ.
 
Tưởng Xuyên dừng ,  cô: “Sáng nay  ăn bánh bao , cô chắc chắn   ăn bánh bao tiếp?”
 
Tần Đường : “ thích ăn bánh bao.”
 
Tưởng Xuyên  còn gì để , tay đút túi quần  lên đằng : “Được,  thì ăn bánh bao.”
 
Vào trong tiệm, cô gọi một bát mì lạnh, một bát cháo bát bảo, nhưng   gọi bánh bao. Gọi xong liền đưa thực đơn cho Lữ An: “Hai  gọi .”
 
Lúc nãy  ở bên ngoài   phục vụ bê những bát mì lạnh lên cho khách, cô liền  ăn thử mì lạnh Thiểm Tây.
 
Tưởng Xuyên  cô, khóe miệng cong lên, nhưng   gì.
 
Sức ăn của mấy  đàn ông đều  lớn, đặc biệt là Tưởng Xuyên. Đầy một bàn đồ ăn  mấy  họ ăn hết vô cùng nhanh, thỉnh thoảng mới  chuyện vài câu. Khẩu âm của Tiểu Thành tương đối nặng nên nhiều lúc   tiếng địa phương, nhưng tiếng phổ thông của Tưởng Xuyên và Lữ An  khá .
 
 dù  thì tiếng Thiểm Tây  cũng  quá khó hiểu. Về cơ bản, tần Đường đều  thể  hiểu hết. Tiểu Thành : “Anh, buổi tối em  thể  về  ?”
 
Tưởng Xuyên hỏi: “Đi ?”
 
Tiểu Thành  : “Em  chơi thôi… Sáng mai sẽ về mà!”
 
Lữ An  lên tiếng, chỉ .
 
Tưởng Xuyên cũng   gì nữa, Tiểu Thành liền cho rằng   đồng ý, vui vẻ cắm mặt xuống ăn.
 
Tưởng Xuyên ăn xong  nhanh,  đó gọi phục vụ đến thanh toán.
 
Lúc  khỏi cửa hàng, Tiểu Thành vẫy vẫy tay định chào tạm biệt bọn họ liền  Tưởng Xuyên xách cổ áo túm trở .
 
Tiểu Thành  phản kháng, nhưng  chạm tới ánh mắt lạnh lẽo của Tưởng Xuyên liền rũ xuống như cây cà héo.
 
Lữ An vỗ vai an ủi Tiểu Thanh,  Tần Đường : “Cô Tần còn  mua thêm  ăn thêm cái gì ? Vẫn còn sớm, chúng   thể  dạo thêm một lát.”
 
Tần Đường  ngó quán xá xung quanh, : “Các  ở đây chờ  một chút,   mua ít đồ ăn vặt.”
 
Cô   một cửa hàng nhỏ, mua một ít hoa quả khô và mứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-9.html.]
 
Cô mua đồ  nhanh, lúc bước  khỏi cửa hàng  để ý liền đụng  một  đàn ông, n.g.ự.c  máy ảnh treo  n.g.ự.c đè , đau nhói. Tần Đường nhíu mày, cúi đầu kiểm tra máy ảnh, đồng thời  đàn ông  cũng lên tiếng: “Xin , chẳng may đụng  cô.”
 
Giọng   đàn ông tản mạn, thậm chí mang ý đùa cợt,   chút nào chân thành.
 
Tần Đường ngẩng đầu lên ,  đàn ông   một vết sẹo ngay mi tâm, tướng mạo hung dữ, bên cạnh còn  một  phụ nữ xịt nước hoa nồng nặc.
 
Tần Đường lạnh lùng    vài giây, nghiêng  rời .
 
Bỗng nhiên Tưởng Xuyên   từ  xông tới, túm lấy tay cô kéo  đằng  lưng, dùng  hình to lớn che chắn phía .
 
Tần Đường sửng sốt,  giãy : “Này,   cái gì thế?!”
 
Anh   cô, chỉ  chằm chằm  bên trong cửa hàng: “Được , đừng  lung tung nữa.”
 
Sau đó vài giây thì buông lỏng tay.
 
Anh : “Nếu cô còn   dạo thì để hôm khác  sẽ dẫn cô , hôm nay chúng  về .”
 
Tần Đường cúi đầu  cổ tay  nắm chặt đến đỏ ửng, lạnh mặt lườm Tần Xuyên,  đó bước nhanh lên phía .
 
Lữ An cũng   bên trong tiệm, Tưởng Xuyên  để ý nữa, cũng  về phía .
 
Lữ An đuổi theo đằng , thấp giọng : “Anh cũng quá thô bạo , đối với phụ nữ là chỉ  dùng hai phần sức mạnh thôi.”
 
Tưởng Xuyên cũng  vui : “ cũng chỉ dùng  hai phần sức lực thôi mà.”
 
Ai  cô   yếu ớt như  chứ.
 
Xe dừng  trong viện, Tần Đường mở cửa bước xuống, A Khởi   tiếng xe liền vui mừng chạy : “Anh Tưởng, các  về ! Các   ăn cơm  ạ?”
 
Lữ An đáp: “Bọn  ăn hết .”
 
A Khởi vẻ mặt  chút hụt hẫng, nhưng ngay lập tức lấy  nụ .
 
Tần Đường thấy dì Quế đang ở phòng khách xem ti vi liền  , đưa mứt quả và hoa quả khô cho bà : “Dì Quế, cái  cho dì. Dì uống thuốc xong  thể ăn một chút cho đỡ đắng.”
 
Dì Quế sửng sốt, đại khái là do  ngờ , lời cảm ơn   cũng lắp bắp: “Cảm… cảm ơn cô…..”
 
Tần Đường nhoẻn miệng : “Không  gì ạ. Đồ ăn và bánh bao dì   ngon, con  thích.”
 
Một đám   ở bên ngoài, trừ Tưởng Xuyên, tất cả đều  hẹn mà  : “...........”
 
Là do ai cũng  ngờ Tần Đường  chu đáo đến thế.
 
Lữ An và Tiểu Thành  càng  ngờ mứt quả  là mua cho dì Quế.