Tạ Thanh Từ nói: “Vì tham gia chương trình có tiền.”
Đạo diễn Trần sửng sốt, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Đạo lý thì đúng là như vậy nhưng thầy Tạ, cậu quá thành thật rồi.
Hơn nữa, một tỷ phú như cậu, sao lại coi trọng một triệu mà chương trình họ đưa ra chứ?
Đạo diễn Trần vội vàng chuyển chủ đề sang Cố Tây Khê: “Cô Cố, gần đây cô vừa quay xong “Sát thủ trí mạng”, sao lại đến chương trình của chúng tôi? Có phải cô thấy chương trình của chúng tôi khá thú vị không?”
Thú vị?
Cố Tây Khê mặt đầy dấu chấm hỏi, cô xòe tay, thành thật nói: “Không phải, vì tiền mà ê-kíp chương trình các ông đưa ra nhiều hơn các chương trình khác.”
Đạo diễn Trần im lặng, sao ông lại thấy Cố Tây Khê là người đáng tin cậy chứ, đạo diễn Trần không nói hai lời vội vàng chuyển ống kính sang sân bên cạnh.
Ở sân bên cạnh, Lưu Dung Dung và những người khác đều cầm trên tay một chiếc máy tính bảng.
Trong máy tính bảng có thông tin của ba khách mời nam.
Khách mời nam số một Từ Phàm Sinh là một tiểu minh tinh, kiểu cún con, Tằng Yến nhìn một cái là thích ngay, trực tiếp chọn cậu ta làm đối tượng có thiện cảm.
Khách mời nam số hai Ban Sơn là ca sĩ, trông rất điềm đạm, Quách An Ni tuổi đã lớn, cũng thích người lớn tuổi hơn nên đã chọn anh ta.
Còn lại khách mời nam số ba Cam Toàn Minh là thành viên của nhóm nhạc nam BOPL, Lưu Dung Dung lại rất thích kiểu lưu manh đẹp trai này, thêm vào đó những người khác đã được chọn nên cô đã chọn Cam Toàn Minh.
Sau khi các khách mời nữ chọn xong, các khách mời nam bắt đầu ra mắt.
Từ Phàm Sinh và Ban Sơn xuất hiện trước, cả hai đều tỏ ra rất nho nhã.
Trong xe bảo mẫu, Cam Toàn Minh ngồi ở phía sau, nhân viên của chương trình đã đến giục rồi mà anh ta vẫn chưa có ý định xuống xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-hau-xuyen-vao-tieu-thuyet-lam-phao-hoi/chuong-198.html.]
Người quản lý có chút lo lắng: “Toàn Minh, hay là cậu xuống ngay đi, cứ kéo dài thế này sẽ không tốt đâu.”
“Lão Trần, anh không cần lo lắng.” Cam Toàn Minh giọng điệu kiêu ngạo, anh ta chậm rãi ngồi dậy: “Bây giờ tôi đang nổi tiếng, cho dù họ có bất mãn gì cũng không dám nói gì đâu.”
BOPL là nhóm nhạc nam lưu lượng đang hot gần đây, Cam Toàn Minh là người nổi tiếng nhất trong nhóm kiêm luôn vai trò rapper, đương nhiên có chút kiêu ngạo.
“Sao thầy Cam vẫn chưa đến vậy?” Lưu Dung Dung và những người khác đã chào hỏi một hồi nhưng vẫn chưa thấy Cam Toàn Minh xuất hiện.
Ba cố vấn Cố Tây Khê đều thấy khó hiểu.
Đúng lúc đạo diễn Trần không nhịn được nữa, định cử người đi giục Cam Toàn Minh xuống xe thì anh ta cuối cùng cũng xuất hiện.
Cam Toàn Minh ôm một chiếc hộp acrylic trong lòng, bên trong hộp là một con thằn lằn không ngừng bò, anh ta mang vẻ mặt áy náy, nói với mọi người: “Xin lỗi, tôi đến muộn, tôi sợ Tiểu Lục mới đến nơi lạ nên không yên tâm nên đã dỗ dành nó một chút trên xe.”
“Tiểu Lục?” Lưu Dung Dung đầy vẻ nghi hoặc nhưng vẫn nở nụ cười: “Tiểu Lục là gì vậy?”
“Là con thằn lằn tôi nuôi.” Cam Toàn Minh nâng hộp lên, khoe khoang nói: “Thế nào? Có đáng yêu không?”
Ống kính trong phòng hướng vào con thằn lằn đang bò trong hộp acrylic, con thằn lằn đó toàn thân nổi mụn, có lẽ vì đến nơi lạ nên hơi sợ người nên cứ lấp ló, không ngừng bò.
Trong phòng cố vấn.
Cố Tây Khê không nhịn được mà chế giễu: “Anh ta đang xây dựng hình tượng gì vậy? Hình tượng người thiểu năng trí tuệ à?”
Có lẽ không ít người thấy thằn lằn đáng yêu nhưng phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người đối với loài bò sát này đều là ghê tởm và sợ hãi.
Sắc mặt của Lưu Dung Dung và những người khác đều thay đổi.
Đặc biệt là Lưu Dung Dung, cô sợ nhất là các loại động vật, trước đây khi nhìn thấy chuột, cô có thể sợ đến mức nhảy dựng lên, bây giờ nhìn thấy con thằn lằn ở cự ly gần như vậy, sắc mặt Lưu Dung Dung lập tức tái mét.
“Thầy, thầy Cam, anh có thể mang con thằn lằn của anh đi được không?”
“Tại sao?” Cam Toàn Minh rõ ràng biết Lưu Dung Dung sợ hãi, không những không ân cần mang con thằn lằn đi mà còn cố tình nói: “Cô Lưu, cô ghét động vật à? Thằn lằn cũng chẳng có gì, chỉ là một con vật nhỏ thôi. Nó không có gì đáng sợ cả, hơn nữa thằn lằn cũng là một sinh mạng nhỏ.”