Lần ghi hình chương trình tạp kỹ này tương đối dài.
Vì vậy, bầu không khí hòa hợp của cả đoàn rất quan trọng.
Bên đoàn của Cố Tây Khê, Cố Tây Khê chịu nhường quyền nên bầu không khí trong đoàn rất hòa thuận, dù là luyện hát hay nhảy múa, mặc dù có người không theo kịp nhưng chỉ vài ngày là mọi người đều quen thuộc.
Nhưng bên đoàn của Hứa Cầm thì lại xảy ra đủ thứ chuyện.
Hứa Cầm là ca sĩ, cô ta không biết nhảy nên đương nhiên muốn thông qua phần ca hát để kéo thêm phiếu bầu.
Vì vậy, cô ta rất coi trọng đoạn lên cao trào trong bài “Tiên ngao .”
Nhưng trùng hợp thay, những người khác cũng muốn đoạn này.
Vì chuyện này, mấy ngày nay đoàn của họ nói năng làm việc đều rất khó chịu.
Trần Tĩnh và Lý Nhã Âm ngồi bên cạnh nghe mà run rẩy.
Buổi trưa ăn cơm, nhóm của Trần Thanh Phi bên cạnh ăn xong trước, rời đi, Trần Tĩnh nhỏ giọng nói với Cố Tây Khê: “Cô Cố.”
Cố Tây Khê thong thả vừa ăn salad vừa chơi điện thoại, thuận miệng đáp một tiếng: “Ừ?”
“Tôi yêu cô.” Trần Tĩnh nắm lấy tay Cố Tây Khê đang chơi điện thoại, chân thành nói.
Với chỉ số thông minh và tâm địa như cô ấy, nếu đến đoàn của Trần Thanh Phi, Trần Tĩnh cảm thấy mình có lẽ không sống nổi.
Cố Tây Khê chơi điện thoại, căn bản không để lời Trần Tĩnh vào tai, cô qua loa gật đầu với Trần Tĩnh, gạt tay Trần Tĩnh ra: “Tôi cũng yêu cô, ăn nốt phần salad còn lại đi, tối nay chúng ta phải biểu diễn thật có sức lực.”
“Vâng, cô Cố, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Trần Tĩnh chào theo kiểu quân đội.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều cảm thấy rất thoải mái.
~ Phòng phát sóng trực tiếp của cô Cố vẫn tốt hơn, một đám mỹ nữ hòa thuận ở bên nhau không thơm sao?
~ Tây Khê tử tối nay cố lên nhé, nhất định phải giành được hạng nhất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-hau-xuyen-vao-tieu-thuyet-lam-phao-hoi/chuong-237.html.]
Khán giả đều không để tâm đến lời nói của Trần Tĩnh, dù sao con gái nói những lời này với nhau cũng chẳng có gì.
Nhưng khi Bùi Bất Liễu nhìn thấy đoạn đối thoại này, tay anh ta run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Bố của Bùi Bất Liễu nhập viện, để chăm sóc bố, Bùi Bất Liễu không thể đi cùng Cố Tây Khê tham gia chương trình tạp kỹ.
Anh ta đã đề nghị tìm cho Cố Tây Khê vài trợ lý để chăm sóc cô ấy nhưng Cố Tây Khê đã từ chối.
Bùi Bất Liễu lẩm bẩm: “Tôi đã nhắc cô ấy mấy lần rồi, sao cô Cố không biết kiềm chế chút vậy?”
Anh ta nhìn Trần Tĩnh, biểu cảm phức tạp, vừa ngưỡng mộ vừa bất lực, cô Cố đã câu được bao nhiêu con cá rồi, sợ là sẽ lật thuyền mất.
Tám giờ tối.
Vòng PK đầu tiên bắt đầu.
Cuộc thi bốc thăm quyết định ai trước ai sau.
Cố Tây Khê nghĩ mình đen đủi nên để Lâm Miểu Miểu đi bốc thăm.
Kết quả Lâm Miểu Miểu bốc được số cuối cùng.
Cô ấy nhìn con số 3 trên tờ giấy, biểu cảm trên mặt có chút muốn khóc không ra nước mắt: “Cô Cố, cô Trần, em xin lỗi hai người.”
“Không sao.” Cố Tây Khê nói: “Được áp chót cũng là một điềm lành.”
Cô vỗ nhẹ vào cánh tay Lâm Miểu Miểu, an ủi.
Lâm Miểu Miểu gật đầu, Cố Tây Khê không nhịn được nhìn cô ấy thêm một lần, cảm thấy sắc mặt cô ấy có chút không ổn.
Nhưng lúc này, nhóm đầu tiên đã chuẩn bị lên sân khấu, Cố Tây Khê bị động tác của họ thu hút, nhất thời cũng không kịp hỏi nhiều, huống hồ lúc này đang ở dưới ánh đèn sân khấu, cũng không thể hỏi gì.
Nhóm đầu tiên là Trần Thanh Phi và những người khác.
Trần Thanh Phi và những người khác mặc sườn xám cải tiến, rất vừa vặn, âm nhạc vang lên, Lý Nhã Âm bên cạnh Cố Tây Khê liền nói nhỏ: “Hát sai nhịp rồi.”